Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 308
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:24:22
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy em nhà họ Lê cũng phấn khởi, mặt tràn đầy niềm vui.
Lê Đạt hào hứng tuyên bố:
"Chờ đến khi lấy mệnh cách và khí vận, sẽ mở rộng quy mô doanh nghiệp. Lúc đó, nhà họ Tịch chẳng là gì nữa! Dương Dương sẽ chịu ấm ức thêm nào!"
Nghe , Lê Dương híp mắt , tâm trạng vô cùng phấn khích.
"Đợi lấy dung mạo, em sẽ cùng Tịch Tử Mặc đến Nhà Ma Phong Đô chơi!"
Cô hào hứng kể tiếp:
"Mọi chỗ đó ? Dạo nổi lắm, giống như mơ ! Các bạn em ai cũng , về cứ nhắn tin điên cuồng khoe, nơi đó cực kỳ thú vị, đến mức tưởng."
Nói đến đây, ánh mắt Lê Dương thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Vì khuôn mặt hiện tại quá khủng khiếp, cô thể ngoài, càng thể tụ tập cùng bạn bè.
Diệp Thúy Vân con gái, lòng chua xót. Từ nhỏ, Dương Dương luôn là hòn ngọc quý tay bà, bao giờ chịu thiệt thòi như thế .
Bà sang hỏi con trai cả:
"Con nhà ma đó ? Nếu Dương Dương thích thì mua nó về đây, mở ở Ninh Thành cho con bé chơi cho tiện."
Lê Đạt gật đầu, dịu giọng dỗ dành em gái:
"Đừng buồn nữa. Đợi lấy mệnh cách, sẽ mua nhà ma đó tặng em. Đến lúc đó, em chơi bao lâu cũng . Anh sẽ bảo bà chủ chỉ phục vụ riêng em!"
Lê Dương bật , cố ý trách yêu:
"Chơi một là đủ . Dù đến cũng thể chơi mãi, hơn nữa... chịu bán ?"
Lê Đạt bận tâm, khóe môi nhếch lên, ánh mắt tối như ẩn giấu một con rắn độc.
"Không bán ?" Gã khẽ . "Vậy thì ép cô bán."
Trong đầu gã sẵn cả trăm cách khiến bà chủ Nhà Ma Phong Đô ngoan ngoãn lời. Nếu chịu uống rượu mừng, thì cứ để cô uống rượu phạt!
Lê Dương nũng:
"Anh cả đúng là thương em nhất!"
Tâm trạng lên, cô bắt đầu mơ mộng. Trong tưởng tượng của cô , cùng Tịch Tử Mặc chơi nhà ma, trong phó bản Tiểu Thiến đầy mộng mơ, hai tay trong tay giữa rừng hoa thơm ngát, đó... trao một nụ hôn say đắm.
Thế nhưng, càng nghĩ, sắc mặt cô càng ảm đạm.
Đã bao lâu Tịch Tử Mặc liên lạc với cô ?
Từ khi xảy chuyện, từng gọi điện, thậm chí một tin nhắn cũng gửi. Chắc chắn là vì mệnh cách của cô Lê Diệu cướp mất!
Lê Dương nghiến răng, hai tay siết chặt. Sao Lê Diệu c.h.ế.t ?!
Lần , suýt chút nữa lấy mệnh cách , mà cuối cùng cô thoát !
Thật quá nguy hiểm!
May mà Lê Ân chuẩn đường lui. Chờ khi làn khói đen tìm cô , nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t , nghiền xương thành tro, để cô bao giờ thể sống !
"Đồ thấp hèn, đồ đê tiện!"
Ánh mắt Lê Dương trở nên độc ác, nghiến răng ken két, run lên vì căm hận.
Thấy con gái kích động, Diệp Thúy Vân vội ôm cô lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Đừng tức giận, đừng tức giận... Chúng cần so đo với con tiện nhân đó. Nó chẳng nhảy nhót bao lâu nữa ."
Bà xoa lưng con gái, giọng trấn an:
"Lần chẳng qua là hồi quang phản chiếu thôi. Chỉ là một kẻ sắp chết, đáng để con nổi giận. Đừng vì nó mà hại sức khỏe."
Những khác cũng thi dỗ dành.
Lê Ân trầm giọng hứa hẹn:
"Khi lấy mệnh cách, sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc. Lúc đó, em sẽ là cô gái sáng chói nhất trong khán phòng!"
Lê Tứ cũng góp lời:
" đó! Khi lên nhận giải trong các cuộc đua xe hoặc giải đấu thể thao điện tử, sẽ dẫn em lên sân khấu cùng cầm cúp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/308.html.]
Lê Dương thì mỉm , nhưng ngay đó, cô bĩu môi:
"Hừ! Các lừa em! Đừng tưởng em gì nhé! Anh Hai, Tư... hai đều bạn gái ! Nếu khoảnh khắc vinh quang như thế dành cho em, các chị trách em ?"
Lê Ân lạnh, bộ dạng chẳng hề để tâm:
"Nếu dám trách em, thì để cô biến ! Làm bạn gái , điều đầu tiên là với em!"
Lê Tứ khẩy, khoanh tay, giọng đầy kiêu ngạo:
"Bạn gái như quần áo, hợp thì . em gái thì chỉ một."
Lê Đạt lập tức hùa theo:
" ! Sau chúng cưới vợ, nhất định em út đồng ý. Nếu em thích, thì cho bước cửa!"
Diệp Thúy Vân âu yếm vuốt tóc Lê Dương, giọng dỗ dành:
"Lê Dương của chúng là cô út cao quý nhất. Sau , nếu chị dâu nào dám con buồn, cứ để nó cút khỏi nhà!"
Cả nhà đồng loạt gật đầu, hết lời an ủi, dỗ dành Lê Dương.
Chỉ bác Cả Lê bên cửa sổ, lặng lẽ xa, vẻ mặt trầm ngâm.
Diệp Thúy Vân thấy chồng bất động, một lời, trong lòng liền bực bội, tức giận lườm ông:
"Lê Kim Quý! Ông đần luôn ?"
Không vài lời để dỗ con gái ?
Bác Cả Lê như thấy, ánh mắt vẫn đăm đăm ngoài. Một lúc , ông mới lẩm bẩm:
"Không bây giờ đám mây đen đến ? Đã tìm Lê Diệu ?"
Lê Dương lập tức đáp ngay, giọng chắc nịch:
Mộng Vân Thường
"Chắc chắn tìm ! Đó là bùa cứu mạng mà Ba để !"
Trong mắt cô , Lê Tán luôn là giỏi nhất, gì là .
, cô chợt cau mày, thắc mắc:
"… mây đen đó sẽ đưa Lê Diệu về đây bằng cách nào?"
Lê Đạt suy nghĩ một chút, đó :
"Có lẽ khi tìm Lê Diệu, nó sẽ báo vị trí của cô cho chúng ."
Lê Ân lắc đầu, vẻ mặt suy tư:
" nghĩ . Đây là báu vật mà Ba để , chắc chắn đơn giản thế . Có khi… nó sẽ trực tiếp rút mệnh cách khỏi Lê Diệu."
Nghe , ánh mắt Lê Dương sáng bừng lên, đầy phấn khích:
"Nếu thì quá ! mà, cái đồ hạ tiện đó, vị trí của nó cũng báo về! tự tay dạy cho nó một bài học!"
Nghĩ đến tất cả những gì chịu đựng suốt thời gian qua—khuôn mặt xí, tài năng cạn kiệt, thậm chí suýt nữa còn mất Tịch Tử Mặc—cô hận đến nghiến răng. Nếu băm vằm Lê Diệu từng mảnh, cô sẽ thể nguôi giận.
Thấy Lê Dương tức giận như , cả nhà lập tức bàn bạc cách trừng phạt Lê Diệu.
Lê Đạt đ.ấ.m tay lòng bàn tay, giọng tàn nhẫn:
"Bắt nó, sẽ đá nó vài cú, đá cho nội tạng xuất huyết!"
Lê Ân nhếch môi, giọng lạnh lùng:
"Đánh đập thì gì thú vị? sẽ tung ‘tội ác’ của nó lên mạng, để hàng triệu chửi rủa. Khi đó, hâm mộ của sẽ giúp xử lý nó: ném trứng thối, tạt axit... khiến nó tuyệt vọng đến mức c.h.ế.t cũng !"
Lê Tứ bật , ánh mắt đầy khinh thường:
"Chỉ thế thôi ? Chỉ hù dọa thì gì đáng sợ? Theo , cứ lột sạch quần áo nó, ném đám ăn mày…"
Hắn chậm rãi , giọng trầm thấp, kéo dài từng chữ, như thể đang tận hưởng viễn cảnh đó trong đầu.
"Haha, còn hết. Tìm cho nó mười tám kẻ mắc bệnh, để nó tận hưởng. Chờ đến lúc nó hấp hối, thể đầy rẫy bệnh tật, chịu đủ đau khổ đời, khi đó mới đáng!"
Lê Dương xong thì bật , vui vẻ giơ ngón tay cái với Lê Tứ:
"Anh Tứ, giỏi nhất!"