Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 310
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:28:29
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù , giọng của cô vẫn tràn đầy sự hoạt bát và tùy ý, hề chút kính trọng nào.
Diệp Thúy Vân hít sâu, cố gắng kiềm chế sự lo lắng và bực bội, giọng bà khẩn thiết:
"Cháu là sư của Tán đúng ? Bác xin cháu... xin cháu hãy để Tán máy... Bố nó xảy chuyện lớn , ông ... hu hu..."
Bà nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã:
"Xin cháu... bác cầu xin cháu đấy..."
Tứ Linh thở dài một tiếng:
"Bác gái, bác xin cháu cũng vô ích thôi. Sư sẽ máy . Anh đang bế quan để đột phá Trúc Cơ trung kỳ, nếu quấy rầy thì thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ thể đợi tự xuất quan."
Diệp Thúy Vân vội hỏi, giọng lạc vì lo lắng:
"Vậy... bao lâu nữa nó mới xuất quan?"
Tứ Linh nhẹ nhàng đáp:
"Có thể là ngày mai, thể là năm , cũng thể là mười năm."
Cả nhà họ Lê sững sờ.
Mười năm?
Nếu đợi lâu như , bác Cả Lê chẳng c.h.ế.t từ lâu ?!
Tuyệt vọng bao trùm cả căn phòng.
đúng lúc , giọng điệu của Tứ Linh bỗng dưng đổi, trở nên đầy hứng thú:
"Tuy nhiên... thể thử cứu ông ."
Mọi nhà họ Lê giật , ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Diệp Thúy Vân vì quá xúc động mà thể nên lời. Lê Ân liền giành lấy điện thoại, vội vàng thuật tình hình của bố .
Nghe xong, Tứ Linh khẽ , giọng điệu chút châm biếm:
"Hóa là chuyện mệnh cách."
Cô nhạt, che giấu vẻ giễu cợt trong giọng :
"Cá thớt mà các cũng để mất, còn tự nông nỗi ..."
Cô lắc đầu, giọng đầy vẻ chế giễu:
"Sư của những ngu ngốc như thế nhỉ?"
Những nhà họ Lê sự châm chọc trong lời của Tứ Linh, nhưng ai dám phản bác.
Bởi vì lúc , mạng sống của bác Cả Lê đang trong tay cô .
Lê Dương tức đến mức hét lên cãi , nhưng Lê Đạt nhanh chóng giữ chặt cô , bịt miệng cho .
Lúc , cứu bố là quan trọng nhất, thể để xảy xung đột.
Lê Dương kìm , ánh mắt tràn đầy căm phẫn, giãy giụa cam lòng.
Hừ! Đợi Ba xuất quan, nhất định sẽ tố cáo cô !
Cái đồ đáng ghét đó, thậm chí còn tệ hơn cả Lê Diệu!
Cô là cái thá gì chứ? Bọn họ là ruột thịt của Ba, mà cô chế giễu?
Tứ Linh lạnh nhạt đưa cho họ một đoạn chú ngữ, giọng hờ hững:
"Chỉ cần thành tâm niệm, thể lấy mệnh cách."
Nói đến đây, cô khẽ nhếch môi, giọng điệu mang theo sự trào phúng:
"Còn về Lê Kim Quý, ông phản phệ, cũng cách nào cứu ."
"Vậy… ?" Diệp Thúy Vân run rẩy hỏi, nước mắt kìm mà trào .
Tứ Linh thản nhiên đáp:
"Chỉ thể đặt ông quan tài băng, đợi sư xuất quan sẽ giải quyết."
Lê Ân cau mày, giọng đầy lo lắng:
"Đặt quan tài băng? Bố sẽ đông cứng ? Nếu đông cứng, còn thể sống ?"
Tứ Linh tỏ chẳng hề quan tâm:
"Sẽ đông cứng, lẽ sẽ sống , cũng lẽ . đừng lo, sư thể biến ông thành xác sống."
"Xác sống?!"
Lê Ân siết chặt nắm tay, tức đến mức thở phì phò. Hắn cố gắng đè nén cơn giận, hạ giọng cầu xin:
"Cô gái, đừng đùa. Bố thể đặt quan tài băng, cầu xin cô cứu ông !"
"Không đặt thì thôi." Tứ Linh mất kiên nhẫn, trực tiếp ngắt máy.
Cô vốn chẳng thiện cảm với nhà họ Lê.
Những khác nhờ vả cô , ai nấy đều cung kính, nịnh nọt, mong phục vụ cô như bà hoàng.
Còn nhà họ Lê thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/310.html.]
Hừ, họ nghĩ cô sự phẫn nộ và bất mãn trong giọng điệu của họ ? Nếu vì sư , cô chẳng thèm quan tâm đến họ.
Người của sư thì ?
Sư phụ , bước đạo quán là ngoài, cắt đứt quan hệ với gia đình.
Cô mới là sư thiết nhất của sư .
Người nhà họ Lê chỉ là thế tục, sư mười mấy năm về, tình cảm từ lâu phai nhạt.
Quả nhiên, bọn họ thật phiền phức! Vừa ngu ngốc, độc ác! Ngay cả Lê Diệu mà cũng xử lý xong, đúng là đồ ngu!
Sau khi cuộc gọi ngắt, họ cố gắng gọi nhưng thể liên lạc nữa.
Diệp Thúy Vân hoảng loạn, nước mắt lăn dài má:
"Giờ đây? Bố các con…"
Lê Ân siết chặt nắm đấm, lòng tràn đầy lo lắng.
đến nước , họ còn lựa chọn nào khác. Đành theo lời Tứ Linh, đặt Lê Kim Quý quan tài băng, chờ Lê Tán xuất quan tính tiếp.
Lê Đạt lập tức ngoài liên hệ với một nhà cung cấp, đặt một chiếc tủ đông siêu lớn.
Sau khi nhận hàng, cẩn thận đặt Lê Kim Quý, cứng đờ như tượng, trong.
Trong suốt quá trình , Lê Dương hề xuất hiện.
Không ai cô đang gì trong phòng.
Khi chuyện xong xuôi, tìm đến phòng cô , và ngay khi cửa mở —
Tất cả đều kinh ngạc!
"Lê Dương?"
Diệp Thúy Vân là đầu tiên thốt lên.
Lê Dương ôm mặt, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng đầy vui sướng:
"Con niệm chú ngữ mà cô gái đưa cho, thực sự tác dụng!"
Nghe , những khác đều mừng rỡ.
Ngoài Diệp Thúy Vân, các trai của Lê Dương lập tức trở về phòng, giường, thành tâm niệm chú.
Bên Nhà Ma.
Lê Diệu đang ăn cơm.
Tiểu Thiến thành thạo gắp thức ăn cho cô.
Cô ăn một miếng, Tiểu Thiến gắp một miếng.
Mọi thứ vẫn diễn như thường ngày.
đột nhiên—
Lê Diệu đặt đũa xuống, nhắm mắt , cảm nhận một thứ gì đó đang đổi.
Một lát , cô mở mắt, ánh lạnh lẽo.
"Có đang cố lấy thứ gì đó từ ."
Cô khẽ cau mày, lập tức hiểu .
Là nhà họ Lê!
Bọn họ đang cố cướp mệnh cách từ cô!
"Tại như ?"
Lê Diệu vốn dĩ còn mệnh cách của nhà họ Lê nữa.
Tại họ vẫn thể cướp ?
Chẳng lẽ…
Lê Tán trở về?!
Bên cạnh, Tiểu Thiến nhận Lê Diệu gì đó , liền lo lắng hỏi:
"Chị ơi, chị thế? Ăn no ?"
Lê Diệu lắc đầu, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo:
Mộng Vân Thường
"Là nhà họ Lê, họ đang cố cướp mệnh cách của chị."
"Cái gì?!"
Tiểu Thiến lập tức đặt đũa xuống, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận.
"Chị ơi, ! Tìm họ!"
Cô bé nghiến răng, đôi mắt đỏ bừng vì phẫn nộ.
"Phó bản của em giờ lên cấp cao ! Em thể khỏi Nhà Ma thông qua Rubik!"
Tiểu Thiến nghiến răng, giọng đầy căm phẫn:
“Em sẽ đánh c.h.ế.t bọn họ!”