Tứ Linh vốn thông minh, học hành nhanh nhạy,  khi xuống núi còn  đại sư  căn dặn kỹ lưỡng:  đối phó Lê Diệu,  nhất nên mượn tay  thường.
Lúc , cô   nghĩ  cách, nhưng  sự việc  xảy , một ý tưởng táo bạo  lóe lên trong đầu.
“Tổng Giám đốc Cù,” Tứ Linh  bí hiểm, “ông  xem, nếu  lợi dụng sức mạnh của cộng đồng mạng để công kích Lê Diệu thì ? Khiến ai nấy đều ghét bỏ, lên án, công kích cô ?”
Tổng Giám đốc Cù giơ ngón cái tán thưởng: “Tiểu tiên cô quả nhiên cao minh!”
Tứ Linh nhếch miệng , tự thấy bản  quả thực  giỏi giang.
Chẳng mấy chốc, xe của họ  dừng  cửa nhà họ Lê.
Giờ đây, trong nhà chỉ còn Diệp Thúy Vân là một  bình thường, nhưng  lẽ bà  cũng chẳng giữ  sự bình thường đó lâu nữa. Khuôn mặt hốc hác già nua đến cả chục tuổi, mái tóc đen nhánh ngày nào  bạc trắng, cả  chẳng còn chút sinh khí.
Lê Kim Quý thì  bất động trong tủ đông. Lê Đạt ngốc nghếch như đứa trẻ lên ba, lúc nào cũng  ngờ nghệch, nước dãi chảy ròng ròng.
Lê Ân  phản phệ, fan hâm mộ từng yêu  bao nhiêu thì giờ  hận  bấy nhiêu. Cú sốc tinh thần quá lớn khiến  mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng, ngày ngày chỉ dám nhốt  trong phòng,  tiếp xúc với ai.
Lê Tứ sức khỏe suy kiệt, chỉ  thể  liệt giường, cơ thể dần thối rữa, bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Còn Lê Dương, khuôn mặt chẳng còn da thịt, chỉ còn trơ  hộp sọ trắng hếu, trông chẳng khác nào một bộ xương khô khổng lồ.
Ngay cả Tứ Linh cũng  giật  thốt lên:
“Trời ơi! Nhà họ Lê thảm đến mức  ?”
Cô  ôm ngực, vờ như kinh hãi lắm,  chậc lưỡi:
“Không ngờ Lê Diệu  tay ác độc như ! Xem , cô  thực sự  nhà họ Lê nhà tan cửa nát.”
Không hổ danh là khắc tinh chuyển thế!
Diệp Thúy Vân   thấy Tứ Linh, nước mắt  tuôn rơi. Bà  bước vội đến, giọng run rẩy đầy tuyệt vọng:
“Tiểu tiên cô! Cuối cùng cô cũng tới! Nếu cô  đến, e rằng... chúng  sẽ  còn ai sống sót nữa...”
Dứt lời, bà  đảo mắt  quanh, như đang tìm kiếm ai đó.  ngoài Tứ Linh và Tổng Giám đốc Cù , những  còn  đều là vệ sĩ. Không thấy bóng dáng Lê Tán.
Sự thất vọng hiện rõ  mặt Diệp Thúy Vân, nhưng bà  vẫn cố giữ tinh thần, gượng  tiếp đón:
“Tiểu tiên cô, mời .”
Bà  cúi , cung kính mời khách.
Tứ Linh bịt mũi, nhăn mặt:
“Nhà các   mùi gì ghê ?”
Cô  nín thở  thẳng thừng hỏi:
“Sương đen mà sư   để  ?”
Diệp Thúy Vân lập tức hiểu rằng Tứ Linh đang nhắc đến túi gấm mà Lê Kim Quý từng mở. Bà  vội vã đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/321.html.]
“Nó bay  ...    nữa.”
“Thế túi gấm ?”
“Đây! Đây!”
Diệp Thúy Vân  chậm trễ, lập tức lấy túi gấm , dâng lên cho Tứ Linh.
Nhận lấy túi gấm, Tứ Linh  sang Tổng Giám đốc Cù:
Mộng Vân Thường
“Chuẩn  nước vô căn và các loại pháp khí, đạo cụ .”
Nói xong, cô   rửa tay,  thiền, tập trung tinh thần.
Tổng Giám đốc Cù nhanh chóng sắp xếp  thứ. Đợi thêm nửa tiếng, cuối cùng Tứ Linh cũng sẵn sàng.
Cô   xếp bằng  đệm bồ đoàn, hai tay kết ấn liên tục, nhắm mắt tập trung ý niệm, dùng túi gấm để triệu hồi sương đen.
Túi gấm vốn là nơi liên kết với sương đen, cũng chính là nguồn gốc của nó. Theo lý thuyết, chỉ cần dùng túi gấm  vật dẫn,  thể gọi sương đen  về.
Thế nhưng, dù Tứ Linh  kết ấn nhiều , sương đen vẫn  hề xuất hiện.
Sắc mặt cô  tối sầm.
Sao  thế ?
Chẳng lẽ  cao nhân  tay phong tỏa ?
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, Tứ Linh cắn răng, dồn  bộ pháp lực  đầu ngón tay, tiếp tục kết ấn, lớn tiếng niệm chú:
“Trở về ngay!”
“BÙM!”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, túi gấm đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt!
Tứ Linh hoảng hốt bật dậy,  túi gấm hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
Chuyện  chứng tỏ sương đen...   đánh tan!
Gương mặt cô  tái mét.
Không ngờ bên cạnh Lê Diệu    lợi hại đến mức , ngay cả sương đen do sư  Tam Nhượng luyện  cũng  thể tiêu diệt.
Phải  rằng, đám sương đen    vật tầm thường!
Nó  luyện từ sương thiện, sương c.h.ế.t chóc và oán khí khắp tám phương, kết tinh thành linh sương  linh tính mạnh mẽ. Không chỉ bảo vệ chủ nhân mà còn hiểu  ý chủ nhân,  thể hỗ trợ  việc.
Ấy  mà giờ đây... nó    biến mất.
Tứ Linh nắm chặt bàn tay, móng tay bấm sâu  da thịt, ánh mắt sắc lạnh.
Người của Lê Diệu... rốt cuộc là ai?