Không  con đường   xây dựng từ khi nào, nhưng mặt đường  rộng, bằng phẳng,  ít xe qua ,     cảnh tắc nghẽn thường thấy. Nhờ  mà họ đến nơi  nhanh.
Vương Kiện chỉ về phía :
"Chính là chỗ ."
Trước mắt họ là một cánh cổng gỗ cũ kỹ, nhuốm màu thời gian,  cửa còn dính vài vết loang lổ như vết m.á.u khô.
Bốn  xuống xe, chậm rãi bước tới.
Ngưu Cố lập tức giơ điện thoại lên chụp vài tấm ảnh,  cánh cổng một lượt  gật gù:
"Ừm... cũ kỹ, đúng chất kinh dị."
Lão Lý vốn  để tâm lắm, định đưa tay đẩy cửa bước .  ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt   chợt khựng —bởi vì chiếc vòng đập cửa  cánh cửa  lọt  tầm  của  .
Đó là một chiếc đầu quỷ bằng đồng, chạm trổ vô cùng tinh xảo. Đôi mắt dữ tợn của nó như đang  chằm chằm   , tựa hồ chỉ cần tiến thêm một bước, nó sẽ lập tức sống dậy.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức lão Lý  cảm giác  thở lạnh lẽo của nó phả lên mặt .
"Chết tiệt!"
Lão Lý giật , cả  run lên, theo bản năng lùi  một bước.
Chiếc vòng đập cửa  mắt    bình thường một chút nào. Đó là hình điêu khắc Chung Quỳ—cực kỳ sống động, đến mức thoáng chốc,   còn tưởng rằng nó … chớp mắt.
Tim Lão Lý đập thình thịch. Làm   thể  một chiếc vòng đập cửa chân thực đến ? Hơn nữa, hình khắc  là Chung Quỳ, chứ   Tiêu Đồ như thường thấy.
Cảm giác kỳ lạ khiến   bất giác   gần xem kỹ hơn.   khi kịp  gì, một bàn tay đập nhẹ lên vai  .
"Cậu   dọa sợ chứ?" Ngưu Cố nhướng mày,  vẻ mặt căng thẳng của Lão Lý mà bật .
Lão Lý lắc đầu, hít sâu một :
"Không , chỉ là... quá bất ngờ. Không ngờ họ   vòng đập cửa thành hình Chung Quỳ, mà còn chân thực đến mức . Nhìn thoáng qua cứ tưởng vật sống,   giật b.ắ.n ."
Nghe , Ngưu Cố cũng tò mò ghé sát  quan sát. Anh  nheo mắt, chậm rãi đưa tay sờ lên bề mặt điêu khắc.
"Làm tinh xảo thật đấy. Nhà ma   tâm ghê."
Sau đó,   gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ. Một tiếng "cốc cốc" vang lên, âm thanh trầm đục, dày dặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/33.html.]
"Cánh cửa  cũng   loại tầm thường." Anh  nhíu mày, ngón tay vuốt nhẹ lên bề mặt gỗ đen bóng, mịn màng, trông như gỗ trầm hương tích tụ qua hàng trăm năm.
Mộng Vân Thường
Tất nhiên, đây chỉ là giống gỗ trầm thôi. Chẳng ai  lấy gỗ trầm hương thật để  cửa nhà ma cả. Loại gỗ  quý hiếm đến mức một khối nhỏ còn đủ để đưa  bảo tàng,   thể dùng bừa bãi như  ?
Ngưu Cố lắc đầu, cảm thấy  suy nghĩ quá nhiều.
Anh  đưa tay đẩy cửa lớn —
Ngay khoảnh khắc , cả nhóm đều sững sờ.
Bên trong quá rộng.
Không chỉ là rộng… mà là mênh m.ô.n.g vô tận, đến mức  thấy điểm dừng. Một  gian kỳ lạ trải dài  mắt, tựa như cả một thế giới khác.
Ngưu Cố hít  một  lạnh:
"Chỗ … đều là nhà ma ?"
Đây  còn là nhà ma nữa? Phải gọi là một thành phố ma mới đúng!
Vương Kiện  bên cạnh lắc đầu, chỉ tay về phía một tòa nhà lớn đối diện:
"Không . Đây mới là kiến trúc chính. Những khu vực khác còn   khai thác."
Ngưu Cố lúc  mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đập nhẹ lên ngực:
"Hết hồn.  còn tưởng cả khu rộng lớn  đều là nhà ma chứ!"
… ngay cả khi    bộ, thì riêng phần  mắt   thôi cũng  quá kinh khủng .
Xung quanh là những bức tường cao sừng sững, bao bọc cả khu vực. Chỉ riêng việc xây dựng những bức tường   tốn   bao nhiêu tiền,  kể đến tòa nhà khổng lồ phía .
Đó là một tòa nhà cao tầm mười sáu, mười bảy tầng, kiến trúc cổ kính, nguy nga như một cung điện thời xưa.
Ngưu Cố nheo mắt,  sang Vương Kiện:
"Đừng  với  là... tất cả các tầng trong tòa nhà  đều là nhà ma đấy nhé?"
Vương Kiện vội xua tay:
"  .  chỉ  phó bản Họa Bì  ở tầng hai, còn các tầng khác…   từng   nào."
"Chỗ  thật..." Ngưu Cố ngập ngừng,    diễn tả thế nào.
Trước khi đến đây,    mong đợi gì nhiều.  bây giờ, chỉ với một cánh cửa, một vòng đập cửa, và một khung cảnh rộng lớn phía , lòng    bắt đầu tràn đầy kỳ vọng.