Như Hoa  định tiếp tục truy hỏi thì Họa Bì vội vã ngăn :
"Không cần hỏi cô  . Cô ả  gian xảo lắm,  hỏi cũng chẳng moi  lời thật. Tốt nhất gọi Mạnh Bà đến, cho cô  uống bát canh thật thà là xong."
Nói , Họa Bì rút điện thoại , nhanh chóng bấm .
Chẳng bao lâu , một bà lão xuất hiện. Bà  gương mặt phúc hậu với vô  nếp nhăn nhưng  toát lên vẻ sành điệu kỳ lạ. Nụ  của bà hiền hòa, ánh mắt hóm hỉnh, giọng  vang lên đầy vui vẻ:
"Ai  uống canh của bà đây?"
Dáng vẻ hào hứng của bà khiến    cảm giác như bà   đang chuẩn  ép  khác uống canh lãng quên mà chỉ là một bà lão tận tâm với món ăn của .
Tứ Linh trố mắt  bà lão. So với những nữ quỷ đáng sợ lúc , bà   khác biệt. Không  khí tức âm u, cũng  mang vẻ ác ý.  lạ , từ tận sâu trong lòng, cô   cảm thấy sợ hãi bà.
Cố nén cảm giác bất an, Tứ Linh run giọng hỏi:
"Bà... bà chính là cao nhân   Lê Diệu?"
"Cao với thấp gì chứ." Mạnh Bà bật , giọng điệu đầy yêu chiều: "Bà chỉ là một bà lão thích nấu canh thôi. Cháu ngoan,   uống một bát ?"
Tứ Linh nuốt nước bọt, trong lòng hỗn loạn. Cô  đưa mắt  quanh căn phòng, nơi những con quỷ và yêu quái đang  lặng lẽ quan sát. Cô   hiểu, vì  Lê Diệu   quan hệ với đám sinh vật ?
Cao nhân   cô  rốt cuộc là ai?
Mạnh Bà nhẹ nhàng bưng bát canh đến  mặt cô, giọng  tràn đầy sự kiên nhẫn:
"Cháu ngoan, uống canh nào."
Giọng  của bà dường như  ma lực, khiến Tứ Linh vô thức   theo. Cô  cúi đầu, chầm chậm đưa bát canh lên môi.  đúng lúc đó, một giọng  lanh lảnh vang lên:
"Bà ơi, bà  cho   uống canh linh tinh ! Chị mà   sẽ tức giận đấy!"
Từ bên ngoài, một cô bé quỷ nhỏ bay tới, nhào  ôm lấy cánh tay Mạnh Bà, nũng nịu lắc lắc:
"Bà ơi, đừng cho cô  uống canh nữa. Chờ chị tỉnh dậy  hỏi ý chị  mà!"
Mạnh Bà bật , ánh mắt dịu dàng  Tiểu Thiến:
"Cô bé , trong mắt chỉ  mỗi chị ." Bà lắc đầu, khẽ thở dài  đặt bát canh xuống: "Được ,  ép uống nữa."
Mộng Vân Thường
Bát canh lập tức biến mất.
Tứ Linh như bừng tỉnh từ cơn mê. Cô  ngẩng đầu  đám quỷ xung quanh, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh.
Không cần ai  che giấu, cô  cũng  thể cảm nhận rõ ràng—sức mạnh của những con quỷ  vượt xa cô . Nếu chúng ,  thể dễ dàng nghiền nát cô  bất cứ lúc nào.
 đáng sợ nhất vẫn là bà lão .
Một cảm giác mãnh liệt dâng lên trong lòng Tứ Linh—bà lão    thể  đạt tới cấp độ quỷ vương!
Chẳng trách Lê Diệu  thể giành  mệnh cách, chẳng trách cô   thể đối đầu với nhà họ Lê. Với những trợ thủ kinh khủng thế , cô   gì mà chẳng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/331.html.]
Khi Tứ Linh còn đang kinh hoàng, hai bóng dáng nhỏ bé  xuất hiện  cửa. Một con thỏ trắng muốt cùng một con heo hồng mũm mĩm lạch bạch chạy  phòng.
Heo Vòi Voi  chạy  bực bội càu nhàu:
"Sao cô  đợi ? Chạy nhanh thế  gì?"
Tiểu Thiến hừ một tiếng:
"Ai bảo  chậm như rùa."
Trong khi Heo Vòi Voi còn đang bĩu môi, ánh mắt của con thỏ trắng đột nhiên dừng    nó. Chỉ một cái , con heo lập tức hoảng hốt trốn  lưng Sadako,  dám hó hé.
Sau đó, Thỏ Đẹp  sang  Tứ Linh.
Lần ,   Tứ Linh như đông cứng .
Trời ạ!
Con thỏ    khí tức tiên linh!
Còn con heo hồng ... chẳng lẽ là sinh vật trong Sơn Hải Kinh—Heo Vòi Voi?!
Tứ Linh   choáng váng.
Nơi quái quỷ gì đây?
Nhà Ma Phong Đô  rốt cuộc là cái chốn nào,    nhiều sinh vật truyền thuyết như ?
Sáng hôm , khi  thức dậy, Lê Diệu  nhận  hai tin nhắn.
Tin đầu tiên là từ Cục trưởng Ông.
Nội dung  rằng  khi  phản phệ, gia đình bác Cả Lê  nhờ  giúp đỡ, định tung tin bôi nhọ cô và Nhà Ma Phong Đô.
May mà vụ việc  phát hiện kịp thời. Người   giật dây—Cù Kiến Tăng—  bắt.
Tuy nhiên, vẫn còn một kẻ   tóm, đó là một đạo cô từ Tử Dương Quan, đạo hiệu Tứ Linh.
Nghe    pháp lực cao cường.
Siêu Cục  cử  tiếp cận Tử Dương Quan, nhưng hiện tại vẫn  tìm thấy tung tích của cô .
Cục trưởng Ông đặc biệt nhắc nhở Lê Diệu  cẩn thận.
Tin nhắn thứ hai đến từ các nhân viên quỷ trong Nhà Ma Phong Đô.
Bọn họ báo rằng tối qua, Sadako  bắt  một "cô ả  xa" trong phó bản.
Lê Diệu  chằm chằm tin nhắn, im lặng hồi lâu.
...
Cô ả  xa mà Sadako bắt , chẳng lẽ là Tứ Linh?