Nơi đó  đến mức khó  thể diễn tả bằng lời. Cảnh vật   tinh khiết, như một thiên đường, sáng rực và sạch sẽ,  một vết nhơ. Ánh mắt của cô  cứ như  hút  vùng tuyết trắng , như thể  một sức mạnh nào đó lôi kéo, một giọng  dịu dàng vang lên, gọi cô  đến gần.
"Cháu ơi,  đây, đến với bà, bà sẽ nấu canh cho con."
Nơi , khu vực tuyết trắng mênh mông, là nơi linh hồn  an nghỉ. Ở đây,  chỉ thể xác mà cả tâm hồn đều tìm thấy sự yên bình, tựa như một giấc ngủ dài đầy tĩnh lặng.
Nguy Ni  mất  nhiều dũng khí trong suốt cuộc đời để thoát khỏi nhà chồng. Cô một  rời bỏ, trốn chạy khỏi cuộc sống bế tắc.
Cô mua vé tàu  Phong Đô, đội mũ, đeo khẩu trang, cố gắng tránh sự chú ý của  xung quanh. Mọi thứ diễn  quá suôn sẻ, giống như  một thế lực nào đó đang giúp đỡ cô. Cô đến ga tàu,  lên đường đến Phong Đô mà  gặp  bất kỳ trở ngại nào.
Cuối cùng, cô đặt chân  phó bản Tận Thế Cực Hàn, và ngay lập tức  choáng ngợp  cảnh vật nơi đây. Không gian   sạch sẽ, yên tĩnh,  đẽ đến mức tưởng chừng như một thế giới pha lê.
Ngay lúc , một cảm giác tự ti dâng lên trong lòng cô. Liệu một  như cô, yếu đuối và bất lực,  thật sự xứng đáng  an nghỉ tại nơi  ?
Nguy Ni  thử tìm  nhiều nơi để tự chôn vùi  trong tuyết, nhưng chẳng  nơi nào cảm thấy phù hợp. Cuối cùng, cô dừng  ở đây, nơi   vẻ như chính là nơi mà cô đang tìm kiếm.   ngờ, ở đây cô  gặp Tiêu Dao.
"Ngụy Ni?" Tiêu Dao gọi lớn khi thấy cô  đăm chiêu, ánh mắt   nhẹ nhàng vẫy hai ngón tay  mặt cô. "Đang nghĩ gì ?"
Nguy Ni bừng tỉnh, ngượng ngùng  đáp: "Không  gì."
Tiêu Dao đưa cho cô một cây s.ú.n.g bạc, : "Cô hãy tiêu diệt con hươu băng  . Nó là quái vật,   hươu thật ."
Nguy Ni cảm thấy sợ hãi và lùi , vội vàng lắc đầu: "Không, ,   dám ."
"Sợ gì chứ? Nó chỉ là tảng băng thôi mà, tất cả đều là giả hết." Cao Lãng , trong khi giữ chặt con hươu băng. Gương mặt   đỏ ửng vì mệt mỏi. "Người , cô  nhanh ,   thể giữ lâu nữa !"
"Mau  !" Tiêu Dao thúc giục.
Nguy Ni cảm thấy  thể từ chối  nữa, khi cả Tiêu Dao và Cao Lãng đều  cô chờ đợi. Cô hít một  thật sâu,  nhận lấy ngọn giáo bạc từ tay Tiêu Dao. Cô nhẹ nhàng đ.â.m  con hươu băng,  dám dùng lực. Cô nghĩ sẽ  thể  nó vỡ  , nhưng  ngờ, chỉ  chạm ngọn giáo , con hươu băng liền vỡ thành những khối băng vụn.
Ngay lập tức, bảng điều khiển hiện lên thông báo.
[Chiến đấu thắng lợi]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/405.html.]
[Kinh nghiệm +2, tiền +200]
[Chúc mừng  chơi nhận  Trái tim Hươu Băng]
Nguy Ni cảm thấy hoảng hốt, sắc mặt cô tái  vì giật .
Tiêu Dao vội vã an ủi cô: "Đừng lo, đừng lo, cô g.i.ế.c quái vật mà, sẽ nhận  kinh nghiệm và đồ vật. Mau nhặt Trái tim Hươu Băng lên ."
Nguy Ni cảm thấy như   bước  một thế giới khác, nơi  thứ đều quá chân thực, như thể là thật .
Cô nhặt Trái tim Hươu Băng lên. Vừa cầm trong tay, một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên  mắt cô. Một thông báo khác xuất hiện.
[Người chơi Ngụy Ni sử dụng Trái tim Hươu Băng, nhận  dị năng - Phản đòn]
[Khi  tấn công, sẽ phản đòn  với lực gấp đôi.]
Mộng Vân Thường
Nguy Ni chớp mắt, cảm nhận một luồng sức mạnh nóng rực lan tỏa khắp cơ thể, nhất là ở vùng bụng .
"Đây là năng lực gì? Dị năng  là cường hóa cơ thể?" Cao Lãng tò mò hỏi, tiến  gần.
Nguy Ni liếc  Cao Lãng,  nhỏ giọng đáp: "Là phản đòn."
"Wow! Dị năng! Nghe  thấy ngầu !" Cao Lãng thốt lên, giơ ngón tay cái lên. Nguy Ni  ngại, cúi đầu xuống.
Một lát , cô lấy hết can đảm hỏi: "Dị năng là gì? Dùng để  gì?"
Cao Lãng  ngừng giải thích: "Cô  từng chơi game ? Phó bản Tận Thế giống như một trò chơi,   nhiều loại quái vật, và tất nhiên là cũng  nhiều loại dị năng. Chúng   thể sử dụng dị năng để chiến đấu, thậm chí còn  thể nâng cấp dị năng nữa. Dị năng của cô là phản đòn,   thấy mạnh . Chúng  lập nhóm , cùng  nhé."
Nguy Ni ngẩn , cô  từng chơi game bao giờ.
Tuy , cảm giác   một dị năng mạnh mẽ khiến cô  phấn khởi. Cơ thể cô như  tiếp thêm năng lượng, ấm áp và tràn đầy sức mạnh. Khoảnh khắc đó, cô  còn  c.h.ế.t nữa, cô  tiếp tục sống,  chơi thêm một chút nữa.
Cả ba   trò chuyện  tiếp tục tiến về phía . Cao Lãng  chút tiếc nuối  con hươu băng, vì ban đầu   bắt nó cho Tiêu Dao.