"Bên , bên !"
Tiếng gọi vang lên từ một góc sân ga. Hiểu Hiểu phấn khích vẫy tay, chạy về phía ba cô bạn  đang  đợi. Cả nhóm gần như nhảy cẫng lên vì vui mừng. Đã hai năm kể từ  cuối họ gặp  – từ khi  nghiệp, mỗi  mỗi ngả, ai cũng bận rộn với cuộc sống riêng.
"Wow, Hiểu Hiểu,   đổi thật đấy! Tóc dài ,  còn kiểu tomboy ngày xưa nữa!" – chị ba reo lên, mắt sáng rỡ.
"Cậu cũng thế mà, cũng xinh lắm!" – Hiểu Hiểu  tươi, ôm chầm lấy  chị cả ký túc xá – "Cậu vẫn xinh  như hồi còn học chung!"
Cả bốn ôm  rối rít,  ngớt tiếng . Họ bắt đầu kể về cuộc sống trong hai năm qua. Hiểu Hiểu và chị cả vẫn đang học cao học, sống thoải mái nhờ  sự hỗ trợ từ gia đình.
Chị hai thì    công chức nhà nước, còn chị ba  về giúp việc trong xưởng nhỏ của gia đình – công việc cực nhọc nhưng  thể từ chối.
Dù khác biệt về  cảnh, khi gặp , họ vẫn ríu rít trò chuyện như  từng xa cách. Một lúc , đề tài chuyển sang Nhà Ma Phong Đô – điểm đến của chuyến   .
Hiểu Hiểu chợt nhớ đến lời  họ từng , liền lưỡng lự lên tiếng:
"Nghe  phó bản Tận Thế Cực Hàn chỉ là chiêu trò quảng cáo thôi... Làm màu nhiều hơn là thật. Tớ  lo."
"Đừng lo!" – chị cả trấn an, vòng tay ôm lấy Hiểu Hiểu – "Tớ từng chơi nhiều phó bản ở Nhà Ma Phong Đô , cái nào cũng siêu thú vị. Phó bản Tận Thế Cực Hàn chắc chắn cũng . Chính vì nó tuyệt vời nên tớ mới cố rủ các   đấy."
Chuyến   là do chị cả lên kế hoạch từ lâu. Cô   đề xuất nhiều , nhưng mãi đến bây giờ mới  thể sắp xếp  – phần lớn là vì chị ba quá bận. Làm việc ở xưởng gia đình, cô   khái niệm ngày nghỉ.
Chị cả nắm tay chị ba, hỏi nhỏ:
"Bố   nghiêm  ? Đến con gái  cũng  cho nghỉ ngơi chút nào ?"
Chị ba thở dài:
"Đừng nhắc nữa. Dạo  tớ bận điên luôn, từ sáng sớm đến tối muộn, việc gì cũng  ."
Hiểu Hiểu –  vẫn còn  học,  từng   – ánh mắt ngưỡng mộ:
"Thích thật đấy. Tớ cũng     như !"
Câu  vô tư  khiến chị hai và chị ba đồng loạt  sang  cô. Ánh mắt   trách móc, mà là một thứ cảm thông lặng lẽ. Con bé ... thật sự  hiểu thế nào là   !
"Yên tâm ," – chị hai vỗ vai Hiểu Hiểu – "Rồi cũng đến lúc   việc thôi. Đợi  nghiệp xong,  sẽ  cả đời để ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/426.html.]
Họ  rộ lên  cùng  đến khách sạn, gửi hành lý xong là xuất phát đến Nhà Ma Phong Đô. Trên đường , chị ba phấn khích  ngớt, nắm c.h.ặ.t t.a.y chị cả, hào hứng hỏi:
"Tớ  xem video về Nhà Ma Phong Đô ! Nghe  phó bản nào cũng siêu vui, siêu đỉnh,  giống mấy công viên giải trí bình thường ."
" ? Có thật thế ?"
Hai năm nay, chị ba chỉ quanh quẩn ở xưởng  việc,  từng  dịp  . Chuyến   là thành quả   nhiều  năn nỉ cha , họ mới miễn cưỡng cho cô rời nhà vài ngày.
Ở quê,  khi  nghiệp đại học, con cái thường  về nhà tiếp quản công việc gia đình. Dù  chia cổ phần, phần đó  do  cô giữ với lý do "để dành  của hồi môn". Vậy nên chị ba    ngơi tay,  chẳng  đồng nào trong túi.
Chị cả gật đầu, ánh mắt sáng rỡ:
"Vui lắm, thật đấy. Lần  tớ chơi phó bản Tiểu Thiến,  đến choáng váng luôn. Không tin nổi  đời   nơi nào như thế."
"Tớ  thật đấy, các  nhất định  thử. Vào  sẽ thấy –    phí công ."
Lời khẳng định đầy nhiệt huyết khiến ai nấy đều tràn ngập mong đợi. Cuối cùng, họ cũng đặt chân đến cổng Nhà Ma Phong Đô.
Khi cả nhóm đang định mua vé, điện thoại của Hiểu Hiểu vang lên. Cô  bắt máy thì giọng  họ lập tức vọng :
"Alo, Hiểu Hiểu ? Em đang  phó bản Tận Thế Cực Hàn đúng ? Anh   nhé –   thể nào em cũng  lừa!"
Rồi giọng   chuyển sang nhẹ nhàng, pha chút trêu chọc:
Mộng Vân Thường
" mà cũng . Coi như giúp  kiểm chứng lời đồn. Khi nào về nhớ kể chi tiết cho ,  đang định  bài đăng cho mạng xã hội."
Hiểu Hiểu chẳng buồn đáp , chỉ "ừ hử" cho xong  nhanh chóng  nhóm bạn kéo  kiểm vé.
"Mọi   mang theo quần áo ấm ?" – một cô bạn lo lắng hỏi.
Chị cả khoát tay, kéo cô :
"Không cần . Vào trong thuê là  ."
Cô   tìm hiểu  kỹ: bên trong phó bản lạnh đến mức quần áo ngoài dày cỡ nào cũng vô dụng. Đã thế còn nặng nề, di chuyển  tiện chút nào.
"Bên trong  trang phục chuyên dụng riêng. Mặc  nhẹ hơn mà còn giữ nhiệt  hơn nhiều."