lạ , dù cố gắng thế nào, Lê Diệu cũng giọng trong đầu Lâm Hạ thêm một nào nữa.
Nghĩ tới việc cô chửi là "đồ ngu", Lê Diệu thấy vui chút nào.
Rõ ràng — Lâm Hạ thích cô.
Lê Diệu im một lát, bắt đầu hối hận. Vừa nãy, nếu đánh gãy một chân, chi bằng cho trót — đánh gãy luôn cả hai chân. Để cô thể , bắt buộc dựa cô. Khi đó, chẳng Lâm Hạ sẽ cần hơn, sẽ dịu dàng và quý trọng hơn ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Diệu dần tối . Cô lặng lẽ chằm chằm đôi chân thương của Lâm Hạ, suy tính xem thế nào để tay cho gọn gàng mà khiến ai nghi ngờ.
"…Cô đang cái gì ?" – Lâm Hạ cảm nhận ánh mắt kỳ lạ của Lê Diệu, liền cau mày hỏi.
Lê Diệu hừ một tiếng, bĩu môi : "Tại cô cứ hung dữ với ? thấy vui chút nào."
Mộng Vân Thường
Lâm Hạ: "..."
Cô sững . Khoan … Không từ khóa cô thiết lập cho Lê Diệu là [Tin tưởng] ? Với mức độ ảnh hưởng của thuật Tạo Mộng, Lê Diệu đáng lẽ tin tưởng cô, thậm chí phục tùng tuyệt đối mới đúng. Vậy mà giờ dám phản bác?
Lâm Hạ cố giữ bình tĩnh, hạ giọng giải thích: " cố ý . Chẳng qua vì cô là thuộc hạ của , quen lệnh như thôi."
"Vậy thì sửa . thích sai bảo kiểu đó." – Lê Diệu với giọng dỗi hờn, hề e dè.
Lâm Hạ: "..."
Hệ thống 5678 trong đầu cô gần như hét lên: "Cô ?! Tại cứng đầu như thế chứ?!"
Lâm Hạ nghiến răng, cố nén giận, lạnh giọng uy hiếp: "Cô lời ? Được thôi, sẽ mặc kệ cô! Nơi nguy hiểm, nếu bên cạnh, cô sẽ c.h.ế.t đấy!"
Ánh mắt Lê Diệu lướt qua mắt cá chân sưng vù của Lâm Hạ, cô bật khinh khỉnh: "Cô lo cho bản thì hơn, đồ yếu đuối."
"A… Cô cái gì ?!" – Lâm Hạ gần như phát điên, trừng mắt cô.
Cô vốn tự tin tuyệt đối năng lực tạo ảo mộng của . Với bình thường thì còn thể xảy sai lệch, nhưng với một như Lê Diệu – trí nhớ hỗn loạn, tinh thần bất – cô vốn nghĩ bản nắm chắc phần thắng, dễ dàng điều khiển như con rối.
Thế nhưng giờ đây… Con rối lật ngược ván cờ.
Không chỉ bất hợp tác, mà còn mơ tưởng thao túng ngược ?!
Lâm Hạ cảm thấy đầu như nổ tung.
Ngay lúc đó, Lê Diệu bước tới gần, vẻ mặt dịu dàng đầy áy náy. Cô cúi xuống Lâm Hạ, nhẹ giọng :
"Xin nhé. Vừa nên nặng lời với cô. mà… chỉ đang thật thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/445.html.]
Ánh mắt cô về phía những khác trong phòng: "Cô thử họ xem, ai nấy đều mạnh mẽ, kinh nghiệm đầy . Còn chỉ hai chúng – một thì thương, một thì… , là – vẫn rõ gì cả."
"Chúng mà cứ tranh cãi, nghi kỵ lẫn thế , sớm muộn gì cũng họ bắt nạt đến chết. nếu đoàn kết, còn sống lâu hơn."
Lê Diệu ngừng một chút, giọng càng thêm mềm mỏng:
"Cô xem chân cô , sưng thế , khó, đánh đ.ấ.m thì càng thể. Ngoài , ai ở đây thật lòng quan tâm đến cô ?"
" lời cô, cô bảo tấn công, liền tay do dự. đối xử như thế, chẳng lẽ đáng để cô dịu dàng với một chút?"
Cô chớp mắt, mỉm : "Chúng nên là đồng minh nhất, đúng ? Cô với cùng một lòng, cùng vượt qua nơi quái quỷ . Cho nên, cô hung dữ với nữa, ?"
Lâm Hạ im lặng cô, đôi mắt tối .
Hệ thống 5678 như sắp ngất xỉu: "Ký chủ ơi! Cô đang thao túng đó! Cái con Lê Diệu đang chơi trò thâm sâu với cô đấy!"
Dĩ nhiên, Lâm Hạ .
Cô ngờ Lê Diệu tính cách như . Lúc tạo dựng ảo cảnh, cô nghĩ rằng chỉ cần gắn từ khóa [Tin tưởng], Lê Diệu sẽ trở nên ngoan ngoãn, dễ bảo, theo chỉ thị.
Thế mà hiện tại… con nhóc lật ngược tình thế.
Thật bướng bỉnh. Thật phiền phức.
Lâm Hạ nhắm mắt, hít sâu một để định cảm xúc. Cô lúc thời điểm để cãi vã, cũng chẳng lợi gì khi gây gổ với Lê Diệu lúc .
Còn Lê Diệu thì ?
Cô im, âm thầm quan sát Lâm Hạ từng chút một. Dù miệng tin tưởng, nhưng trong lòng cô rõ ràng đang tính toán. Đây thế giới bình thường, mà là lĩnh vực – một gian tách biệt.
Vừa , đàn ông lười biếng xác nhận điều đó. Mà trong lĩnh vực , hiện tại chỉ cô và Lâm Hạ.
Cơ hội trời cho!
Nếu cô thể chủ tình hình, nếu Lâm Hạ dựa dẫm cô... thì vai trò sẽ đảo ngược . Cô sẽ còn là con thí nữa, mà là cầm cờ!
lúc. Quá đúng lúc.
Lê Diệu siết chặt tay, ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm lẫn hưng phấn.
Trong lòng cô, kế hoạch thao túng bắt đầu.
Lâm Hạ dĩ nhiên chấp nhận Lê Diệu thao túng, nhưng tình hình hiện tại quá cấp bách, lúc để tranh cãi với Lê Diệu.