Nghĩ đến việc bản  vẫn nắm thế chủ động, Lâm Hạ thấy yên tâm hơn nhiều. Cô thả lỏng tinh thần, vui vẻ nhảy lò cò về giường nghỉ ngơi.
Trái ngược với cô, Lê Diệu    chỗ . Cô  vòng quanh phòng, nhanh chóng kéo ba chiếc giường trống  gần  thành một dãy,  đó  chút khách khí túm tay ba  đang hôn mê, chồng tay họ lên .
Hành động lạ lùng của cô khiến Lam Dương –  đàn ông lười biếng  – bật thốt ngạc nhiên:
"Cô đang  gì đấy? Ghép họ thành một cặp ba  ?"
Lê Diệu  buồn giải thích, chỉ đặt cuốn sách [Quy tắc]  tay ba  , vỗ tay một cái như  thành một kiệt tác.
"Cứ thế . Đỡ mất công   đánh  khi họ tỉnh ,  tốn thời gian."
Mọi  xung quanh lặng   hành động kỳ quặc nhưng đầy hiệu quả của cô.
Lam Dương nhướng mày, giơ ngón cái tán thưởng:
"Đỉnh thật,  phục cô  đấy!"
Lê Diệu   xong thì ba   cũng  lượt mở mắt tỉnh . Quả nhiên, họ  hé mắt liền bùng nổ sát khí, chuẩn  lao  .
May , cuốn sách [Quy tắc] đang  sẵn trong tay giúp họ lập tức tiếp nhận thông tin. Sau khi  xong, cả ba sắc mặt đều trầm xuống, lườm  đầy cảnh giác nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng bình tĩnh .
Mộng Vân Thường
Lâm Hạ   , ba   dường như đến từ cùng một thế giới, quen  , thậm chí  thể từng là đồng đội.  ánh mắt họ    ngập tràn thù hận.
Lam Dương  dậy, vỗ tay thu hút sự chú ý của cả phòng.
"Mọi    một chút nào!"
Anh  tự chỉ  ,  toe toét:
" họ Lam, tên là Lam Dương. Đây là em gái ,   gọi là 'em gái nhỏ' là . Cô   thích nhiều lời."
Rồi   nghiêm túc hơn:
"Theo thông tin từ ý thức thế giới, nhiệm vụ của chúng  là  đồng tâm hiệp lực tiêu diệt trùm cuối. Đã hợp lực, thì cần một   lãnh đạo."
Anh  vỗ ngực:
"Vậy  là… để   lãnh đạo nhé?"
Một trong ba  mới tỉnh, là một  đàn ông  râu quai nón, giọng lạnh như băng, lập tức bật  một câu đầy khinh thường:
"Chỉ dựa  ? Còn lâu!"
Lam Dương  khẩy, gác tay  đầu, tựa  giường bệnh một cách thoải mái:
"Thế nào? Xem thường  ? Nói cho rõ nhé,  và em gái  tung hoành khắp các phó bản suốt hàng trăm năm,  từng thất bại. Người  gọi  là Lam Đại Đại – đại lão trong giới chơi phó bản đấy."
Anh  ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ kiêu ngạo:
"Để   lãnh đạo các  là phúc phận của các  đấy!"
Vừa  tới cụm “hàng trăm năm tung hoành phó bản”, Lê Diệu há hốc miệng, ánh mắt sáng rỡ.
“Đỉnh thật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/447.html.]
Cô còn  kịp hồi thần thì  đàn ông râu quai nón bật  khẩy:
"Hàng trăm năm? Vẫn còn non lắm!  là Đại Hộ Pháp của Ma Môn, sống hơn một ngàn năm . Chỉ một ngón tay của  cũng đủ nghiền c.h.ế.t ."
Ngàn năm?
Lê Diệu trố mắt, hít sâu một , cảm thấy da đầu tê rần.
“Còn đỉnh hơn nữa!”
  dừng  ở đó, một ông lão gầy gò đang  dựa  thành giường, thong thả lên tiếng:
"Nếu  về tuổi tác, e rằng nơi đây  ai lớn tuổi hơn  ."
Ông   dậy, chắp tay cúi chào  ,  nhẹ như gió thoảng:
"Lão già   nhiều,  ít…  tròn chín ngàn tuổi!"
Lê Diệu gần như  hình.
“Chín ngàn tuổi?!”
Cô kinh ngạc đến mức suýt cắn  lưỡi. Người  rõ ràng còn kinh khủng hơn cả hai  !
Không ai  gì,  khí bỗng chốc trầm xuống. Lâm Hạ  một bên, ánh mắt  biến hóa. Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ bản  là  đặc biệt, là "cao thủ", nhưng giờ mới thấy… so với những  ở đây,  chỉ là một phần nhỏ trong thế giới rộng lớn.
 lúc , cô gái tóc ngắn – chị em song sinh với "em gái nhỏ" – đột ngột lên tiếng:
"Đừng so tuổi tác nữa, vô nghĩa thôi. Sống lâu  đồng nghĩa với mạnh."
Cô liếc qua đám   tiếp lời, giọng dứt khoát:
" và em gái đến từ vị diện Tận Thế Vô Tận. Ở nơi đó, từng giây từng phút đều  đối đầu với cái chết. Chúng  là những  hiểu rõ nhất về sự quái dị và cách tiêu diệt nó. Vì , quyền lãnh đạo nên giao cho chúng ."
Ngay  đó, một giọng thiếu niên vang lên từ giường bên . Lạnh lùng, cộc lốc, và đầy kiêu ngạo.
Cậu   thèm  dậy, vẫn cuộn chăn  nghiêng, đôi mắt hờ hững  qua.
"Nghe  mà buồn ." – Cậu  liếc cô gái tóc ngắn – "Muốn  lãnh đạo mà  kéo theo em gái? Không đủ bản lĩnh thì biến ."
Chưa dừng ,    sang ông lão gầy gò, tiếp tục đả kích  chút nể nang:
"Sống đến từng  tuổi mà còn  đánh nổi , còn  dùng tuổi tác  oai? Nếu  thì để rùa  lãnh đạo luôn , nó còn sống lâu hơn."
Ông lão giận tím mặt:
"Khốn kiếp! Thằng nhãi con! Cậu mới là rùa đấy!"
Thiếu niên nhếch môi,  nhạt như khinh thường  thứ:
"  sai ? Sống lâu mà vô dụng, sống để  gì?"
Ông lão nghiến răng:
"Ta sẽ g.i.ế.c ngươi!"