Lâm Hạ bắt đầu than thở về cái chân thương của , điệu bộ yếu đuối rõ ràng. Với thái độ như , ai mà bầu cho cô cơ chứ?
Thật sự là quá thiếu tinh thần chiến đấu!
Lê Diệu lập tức nắm lấy thời cơ, bước lên một bước, chắp tay cúi nhẹ, cất giọng dõng dạc và đầy lễ độ:
"Kính chào các vị tiền bối, các vị đại lão, chúc buổi tối an lành. Mặc dù chúng đến từ những vị diện khác , nhưng thể cùng xuất hiện tại nơi , đó là một loại duyên phận đáng quý. hy vọng tất cả chúng thể trân trọng cơ duyên ."
Lời dứt, cô gái tóc ngắn nhíu mày, ngắt lời chút khách khí:
"Đừng vòng vo nữa! Cô đang tổ chức liên hoan ? Mau điểm mạnh của cô ."
Bị chen ngang, Lê Diệu hề mất bình tĩnh, ngược còn mỉm vui vẻ, ánh mắt sáng như :
"Nghe các vị tiền bối tự giới thiệu, thật sự khâm phục thôi. So với , đúng là nhỏ bé vô cùng."
Cô tiếp, giọng dõng dạc chút ngập ngừng:
" mất trí nhớ, nhớ gì cả, điều đó cũng nghĩa là chút kinh nghiệm nào. còn trẻ, tuy nhớ chính xác tuổi, nhưng chắc cũng chỉ hai, ba mươi tuổi, bằng một phần mười tuổi các vị ở đây."
", các vị nghĩ xem, tại một trẻ tuổi như , kinh nghiệm, ý thức thế giới đặc biệt triệu hồi tới đây? Rất đơn giản — vì tiềm năng to lớn!"
Giọng cô càng lúc càng rõ ràng, đầy tự tin:
"Tuổi trẻ, thiếu kinh nghiệm, nhưng trong mắt ý thức thế giới, thực lực ngang bằng với các vị."
"Điều chứng tỏ điều gì? Rất đơn giản thôi — chứng tỏ dù các vị sống hàng ngàn năm, tích lũy vô kinh nghiệm, cũng chỉ đủ để chung vạch xuất phát với ."
Cả căn phòng im phăng phắc. Không ai ngờ một cô gái trẻ thể những lời ngông cuồng như với vẻ mặt tự tin đến thế.
Lâm Hạ trố mắt, cảm giác như bộ dây thần kinh trong đầu đều tê rần. Trong lòng cô nhịn mà thốt lên:
“Cô … cần mạng nữa ?”
Ngay cả hệ thống 5678 cũng hoảng loạn:
"Trời ơi! Cô dám thế thật ? Một lát nữa đánh, kéo cả chúng theo đây?"
Mộng Vân Thường
Lê Diệu hề nao núng. Cô nghiêng đầu, giọng bình tĩnh đến mức đáng sợ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/449.html.]
"Sao gì? Các vị nghĩ sai ?"
Cô liếc từng trong phòng, ngữ khí đầy khiêu khích:
"Nếu các vị thực sự mạnh đến thế, thì đáng triệu hồi đến những vị diện cao cấp hơn, đối đầu với những kẻ mạnh hơn. — các vị ở đây, cùng , cùng một tầng cấp, cùng một nơi."
"Điều đó nghĩa là thực lực của chúng ngang . còn trẻ, tiềm năng phát triển vượt trội!"
Cô vỗ n.g.ự.c một cái, như thể đang phát biểu tranh cử:
"Thử hỏi các vị, các vị theo một kẻ sống hàng ngàn năm nhưng chẳng còn tiến bộ, theo một trẻ tuổi, sức bật, và đang đà vươn lên như ?"
Cả căn phòng rơi im lặng nữa. Ngay cả Lâm Hạ, ban đầu còn thấy Lê Diệu ngông cuồng, giờ cũng bắt đầu suy ngẫm. Thật … cũng lý!
Chỉ ông lão gầy gò liếc cô một cái đầy bực bội. Rõ ràng ông cảm thấy cô đang chĩa mũi nhọn – sống lâu mà chẳng tiến bộ gì.
Lê Diệu vẫn giữ thái độ lịch sự, mỉm ôn hòa với ông:
" ám chỉ ông . ám chỉ… tất cả ."
"Khốn kiếp!" – Ông râu quai nón giận tím mặt, định bật dậy thì…
"Ngủ thôi, ngủ thôi!" – Lê Diệu nhanh chóng chui tọt chăn, đồng thời khẽ gọi Lâm Hạ – "Mau xuống!"
Vừa khi hai trùm kín chăn, cửa phòng bệnh lập tức bật mở.
Quy tắc phòng bệnh 1123:
[11 giờ đêm, y tá sẽ kiểm tra phòng. Bệnh nhân nào ngủ sẽ trừng phạt.]
Đèn trần chớp nháy hai , vụt tắt như ngọn nến gió thổi. Phòng bệnh lập tức chìm trong bóng tối dày đặc.
Không khí ấm áp khi nãy tan biến. Tường bắt đầu đọng nước, nhanh chóng đóng băng, tạo thành lớp băng lạnh lẽo như nhà xác. Từ ngoài cửa, một luồng khí lạnh tràn , khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột tụt xuống còn mười độ.
Trên cánh tay Lê Diệu, lớp da nổi đầy gai ốc.
"Lạnh quá!" – Cô rùng , kéo chăn cuộn chặt lấy , môi tím tái, răng va lập cập.
Trước đó, khi mới phòng, Lê Diệu chú ý đến tấm giấy dán quy tắc ngay cửa , nhưng vì mải cãi mà chẳng ai thèm để ý.
Dù , những đều là cao thủ lăn lộn lâu năm. Nhạy bén với nguy hiểm là phản xạ của họ. Chỉ một khoảnh khắc nhận điều bất thường, cả đám liền bắt chước Lê Diệu, lập tức leo lên giường, giả vờ ngủ như thật.