“Hả?”
Hai nữ y tá quỷ quái ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao dưới gầm bàn lại có thêm một người. Vừa rồi rõ ràng chỉ có một, sao giờ lại thành hai?
Thấy tình hình không ổn, Lê Diệu hiểu không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Cô bất ngờ hất tung chiếc bàn ra, bắt chước giọng của bọn quỷ quái, gào lên:
“Đồ rác rưởi!”
Bác sĩ quỷ quái nghe thấy liền quay sang nhìn cô, thoáng ngẩn người. Hắn chớp mắt mấy cái, ngơ ngác hỏi:
“Cô là ai? Tôi không quen cô mà…”
Lê Diệu nhanh chóng liếc thấy thẻ tên trên n.g.ự.c hắn, lập tức giở trò:
“Lưu Tử Siêu! Anh là đồ khốn! Hồi đó anh còn hẹn tôi ngắm trăng ngắm sao, gọi tôi là bé yêu cơ mà! Giờ thấy có người mới liền giả vờ không quen?”
Cô còn giận dữ mắng thêm:
“Anh là đồ tồi!”
Nói rồi, Lê Diệu lao lên đ.ấ.m thẳng vào mặt tên bác sĩ quỷ quái một cú rõ mạnh. Cú đ.ấ.m bất ngờ khiến hắn loạng choạng ngã về phía sau.
Cô y tá thứ nhất vội vàng lao tới kéo cô ra, chắn trước mặt bác sĩ để bảo vệ hắn. Cô y tá còn lại thì đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cả hai, giọng nói đầy uất ức:
“Lưu… Tử… Siêu, anh dám phản bội tôi!”
Bác sĩ Lưu Tử Siêu lúc này hoàn toàn mơ hồ. Hắn chỉ nhớ là mình có tán tỉnh một cô y tá thôi mà? Sao giờ lại thành ba người cùng lúc nổi điên lên với hắn?
Hay là… hắn quên mất rồi?
Não bộ vốn đã không tỉnh táo của quỷ quái giờ phút này bị làm cho loạn hết cả lên.
Lê Diệu nhân cơ hội liếc nhìn đồng hồ treo tường – đã 3 giờ 45 phút. Cô không còn nhiều thời gian nữa. Cần phải hành động nhanh.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười thân thiện rồi nói:
“Tôi có một đề nghị.”
Cả ba quỷ quái đồng loạt quay đầu nhìn cô.
“Dù Lưu Tử Siêu là tên tồi, nhưng tôi vẫn còn tình cảm. Tôi không muốn buông tay. Hai người thì sao?” – Cô hỏi.
Hai nữ y tá đều lắc đầu.
Lê Diệu khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu chuyện:
“Vậy thì ba người chúng ta đều không muốn buông. Hay là… chặt hắn ra ba khúc, mỗi người một phần?”
Vừa nói, cô vừa giơ tay mô tả:
“Đầu, thân trên, thân dưới. Chia đều. Rất công bằng.”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Hai y tá bắt đầu cân nhắc. Nhưng rất nhanh, họ nhìn nhau rồi cùng nói:
“Tôi không lấy phần giữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/456.html.]
Một người thích đầu vì đẹp trai, người còn lại thích thân dưới – lý do không cần nói cũng hiểu.
Lê Diệu nhìn thấy phản ứng đó liền nhanh chóng giành phần thiệt thòi:
“Tôi lấy phần giữa.”
“Hả?” – Hai y tá tròn mắt.
“Tôi… tôi thích tay.” – Cô nghiêm túc giải thích.
Y tá đầu tiên khẽ nhếch mép, giọng đầy ẩn ý:
“Tôi thích… miệng.”
Y tá thứ hai cúi đầu, có chút ngại ngùng:
“Tôi thích phần dưới…”
Lê Diệu vỗ tay:
“Quá tốt! Vậy nhanh lên, chặt đi!”
Bác sĩ Lưu Tử Siêu: “…”
Chưa ai hỏi ý kiến tôi mà?
Nhưng ý kiến của hắn hoàn toàn không quan trọng. Lê Diệu nhanh như chớp tung một cú đá trúng chân hắn, khiến hắn ngã sõng soài ra sàn. Cô đè chân hắn lại, gào lên:
“Chặt mau!”
Hai y tá không biết từ đâu lôi ra hai con d.a.o mổ to bản, không chút do dự mà c.h.é.m xuống.
“Cạch! Cạch!”
Tên bác sĩ quỷ quái bị chia thành ba đoạn rõ ràng. Máu b.ắ.n tung toé nhưng cả ba lại vô cùng bình tĩnh như đang chia phần bánh sinh nhật.
Lê Diệu nhanh chóng ôm lấy phần thân giữa, chạy thẳng ra ngoài. Đến một góc khuất, cô thò tay vào túi n.g.ự.c của phần t.h.i t.h.ể kia, lôi ra một vật đang phát sáng – chính là món bảo vật cô nhắm từ trước: “Mực quy tắc.”
Chính vì đã nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ túi áo hắn nên cô mới lập ra kế hoạch giả làm người yêu cũ rồi lôi kéo hai y tá cùng nổi giận.
Cầm được bảo vật trong tay, Lê Diệu không chần chừ, chạy vào phòng vệ sinh gần đó, mở nắp bồn cầu, nhét phần t.h.i t.h.ể kia vào rồi đóng nắp lại. Xong xuôi, cô quay đầu chạy như bay về phòng bệnh.
Đúng lúc 3 giờ 55, cô vừa kịp bước chân qua cửa phòng.
Những người còn lại trong phòng lập tức cảnh giác, thấy có y tá bước vào liền co rúm người lại, không ai dám động đậy.
Lê Diệu dựa vào cửa, thở hổn hển rồi lên tiếng:
“Không sao đâu, là tôi đây.”
Lâm Hạ là người đầu tiên bật dậy, ngạc nhiên nhìn cô từ đầu đến chân:
“Sao cô lại mặc đồ y tá? Cô vừa ra ngoài đấy à?”
Lê Diệu trở về giường, lấy từ trong áo y tá ra một đống đồ, đổ lên giường lạo xạo – toàn là bảo vật cô vừa lượm được.
Không có túi chứa đồ, cô đành phải dùng áo quấn quanh eo để giấu mấy món quý giá đó vào. Nhìn số đồ này, có thể nói chuyến đi của cô… đúng là đại thắng lợi.