Cô nhìn từng người một, ánh mắt nghiêm túc:
“Tổng cộng lại, số lượng quỷ quái ở bệnh viện này có thể lên đến mười ngàn. Mà chúng ta chỉ có chín người.”
“Anh nghĩ một mình có thể tìm ra boss lớn giữa mười ngàn người đó sao? Mất bao lâu? Một năm? Mười năm?”
Lê Diệu mím môi, dứt khoát nói:
“Anh có thể chịu được việc bị kẹt ở đây mãi mãi, nhưng chúng tôi thì không. Và tôi tin, những người còn lại cũng không ai muốn làm bạn đồng hành lâu dài với quỷ quái.”
Nói xong, Lê Diệu không biết từ đâu lôi ra một cây kẹo mút, đưa cho cô bé con rồi dịu dàng hỏi:
"Cô nghĩ sao?"
Vừa nhìn thấy cây kẹo, ánh mắt cô bé lập tức sáng lên như đèn pin trong đêm tối. Không chút do dự, cô gật đầu lia lịa, giọng lanh lảnh:
"Đúng vậy! Tôi không muốn bị mắc kẹt ở đây đâu!"
Dứt lời, cô vui vẻ đón lấy cây kẹo, vừa bóc giấy vừa cười toe toét.
Người đàn ông uể oải ngồi cạnh chỉ lười nhác liếc mắt nhìn, chẳng buồn ngăn cản, mặc cho cô bé con thưởng thức món kẹo ngọt như phần thưởng an ủi.
Không ngờ cô gái này lại chu đáo đến mức mang theo cả kẹo mút về. Cảm thấy cô cũng không phải loại người chỉ biết lo cho mình, Lam Dương trầm giọng lên tiếng:
"Đúng đấy. Chúng ta không nên tiếp tục lãng phí thời gian. Nơi này thật sự không giống thế giới bình thường, tốt nhất là mọi người nên gác lại hiềm khích, cùng nhau hợp tác."
Lê Diệu nghe vậy, lập tức gật đầu hưởng ứng:
"Anh Lam đã đồng ý, cô bé cũng vậy. Còn Lâm Hạ, tôi nghĩ cô ấy cũng không phản đối."
Lâm Hạ ngẩn người, quay đầu nhìn Lê Diệu:
"Tôi đồng ý lúc nào chứ?"
Nhưng Lê Diệu không cho cô cơ hội phản bác, nhanh chóng giơ bốn ngón tay lên:
"Hiện tại đã có bốn người đồng ý lập đội rồi. 9000 tuổi, hôm nay ông là lão đại, chắc chắn sẽ không từ chối đâu nhỉ?"
Ông già 9000 tuổi liếc mắt nhìn cô, không nói lời nào nhưng gật đầu nhẹ, xem như ngầm chấp nhận.
Lê Diệu quay sang nhìn cặp song sinh tóc ngắn:
"Chúng ta đều là nữ đồng chí với nhau, nên càng phải đoàn kết. Hai chị chắc chắn sẽ đồng ý đúng không?"
Cặp song sinh im lặng, không lên tiếng, nhưng cũng không phản đối. Lê Diệu cười thầm trong bụng, coi như họ đã gật đầu.
Tiếp đó, ánh mắt cô chuyển hướng sang người đàn ông râu quai nón:
"Anh Hồ, anh đồng ý không?"
Người đàn ông nhíu mày. Anh không thích cái kiểu bị người khác dồn ép đến mức không còn đường lui. Định mở miệng nói mấy câu khó nghe, nhưng Lê Diệu đã nhanh hơn một bước, cắt lời:
"Anh Hồ chắc chắn đồng ý rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/459.html.]
"Anh nói ai đồng ý cơ?" Người đàn ông cau mày phản đối.
Lê Diệu làm ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt mở to:
"Anh không muốn ở cùng đội với bọn tôi... chẳng lẽ muốn hợp tác với Tề Âm? Hai người định yêu nhau lắm cắn nhau đau đấy à?"
Lời vừa dứt, người đàn ông râu quai nón nghẹn lời, sắc mặt hơi đổi. Anh ta liếc nhìn Tề Âm, chỉ nghĩ đến việc lập đội cùng cậu ta thôi đã thấy khó chịu.
Anh ta hừ lạnh một tiếng:
"Được rồi! Ở cùng đội với mấy người còn hơn!"
"Xuất sắc!" Lê Diệu vỗ tay một cái, mặt mày rạng rỡ:
"Vậy là tiểu đội chín người của chúng ta chính thức thành lập!"
Người đàn ông râu quai nón khựng lại, vẻ mặt ngờ vực:
"Chín người?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Hóa ra... cuối cùng anh ta vẫn phải ở chung đội với Tề Âm?
Tề Âm cũng cau mày, tỏ vẻ không vui.
"Cô nói ai đồng ý với cô?"
Lê Diệu cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt hồn nhiên nhưng đầy ẩn ý:
"Ngọa tháp chỉ trắc, khởi dung hàm thụy? Nếu cậu không đồng ý... vậy thì chúng tôi chỉ còn cách... g.i.ế.c cậu thôi."
Câu nói nhẹ bẫng, như đang đùa giỡn, nhưng từng chữ lại lạnh lẽo như nước đá.
Tề Âm chăm chú nhìn Lê Diệu. Cô gái trước mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, thậm chí còn xoay một vòng cho cậu ta "chiêm ngưỡng".
"Sao ai cũng thích nhìn tôi thế nhỉ? Chẳng lẽ tôi là nhóc đáng yêu nhất thiên hạ à?" – Lê Diệu nghiêng đầu, tỏ vẻ vô tội.
Cô bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tề Âm:
"Tề Âm đại lão, nhìn đủ chưa? Nếu nhìn đủ rồi, thì tham gia cùng chúng tôi đi. Đội cần cậu."
Tề Âm không đáp, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Lê Diệu hiểu rõ, cậu ta là kiểu người ngạo mạn, tự cho mình là trung tâm, không dễ gì chịu cúi đầu trước người khác.
Không sao cả. Nếu cậu ta không chịu cúi đầu... thì cô sẽ cúi đầu trước.
Dù gì cũng chẳng mất miếng thịt nào.
"Chậc... Mấy đại lão các người ấy mà, cái gì cũng giỏi, chỉ là... cổ hơi cứng, không ai chịu nhường ai cả."
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục thuyết phục:
"Tại sao ý thức thế giới lại gọi chúng ta mà không phải người khác? Vì chúng ta xuất sắc, vì chúng ta mạnh mẽ. Và tại sao lại là chín người? Không phải tám, cũng chẳng phải mười? Bởi vì con số chín tượng trưng cho sự hoàn chỉnh, trường tồn."