Nếu lúc đó cô  đủ tàn nhẫn, g.i.ế.c c.h.ế.t Lê Diệu ngay khi  đặt chân đến Trái Đất, thì    sử dụng đến chiêu cuối. Cũng sẽ   ép rơi  cái thế giới quỷ quái kỳ dị ,  còn dính chấn thương ở chân.
Đến giờ, mắt cá chân của cô  vẫn còn đau. Tuy rằng thể chất phục hồi nhanh,  ảnh hưởng đến việc di chuyển, nhưng cảm giác đau đớn  vẫn âm ỉ kéo dài. Ai   chịu đau vô cớ cơ chứ?
Hệ thống 5678 nghĩ đến việc Lê Diệu bốc trúng lá bài con chuột, liền bật  khoái chí. Trong lòng nó tràn đầy hả hê,  giấu nổi sự sung sướng.
"Ha ha ha... Con chuột nhỏ thối tha, chắc giờ   quỷ ăn . Cùng lắm thì cũng đang run rẩy chui rúc trong một xó xỉnh nào đó, sống dở c.h.ế.t dở!"
Tiếc là hệ thống chỉ đoán đúng một nửa. Quả thật, Lê Diệu đang trốn trong một cái lỗ.    run rẩy  thoi thóp gì cả — cô đang đào.
 , Lê Diệu đang tự đào cho  một cái hang. Cô núp  gầm bàn  việc, dùng một bảo bối mới kiếm   tên gọi  khá ngộ nghĩnh: Chiếc Thìa Nhỏ Vô Địch.
Đừng  cái tên mà coi thường, chiếc thìa  thực sự  “vô địch”. Đào gỗ, đào tường, đục sắt – tất cả đều dễ như chơi. Chẳng mấy chốc, cô  đào  một cái lỗ nhỏ xuyên qua bức tường dày, đường kính chỉ  5cm.
Cái lỗ bé xíu  thậm chí còn  nhét  nắm tay, nhưng   cả. Bởi giờ đây, với việc kích hoạt lá bài con chuột, Lê Diệu  thể thu nhỏ cơ thể, chui  lỗ một cách dễ dàng.
Vừa chui  trong lỗ và  định vị trí, cửa phòng liền  đẩy . Một bóng đen bước .
Lê Diệu lập tức nín thở,  dám động đậy, chăm chú quan sát quỷ quái  mới đến.
Hóa , đó là phó viện trưởng khu hành chính – Đinh Hàn. Ông  béo ục ịch, đầu hói bóng loáng. Sau khi biến thành quỷ, ngoại hình chẳng khá hơn là bao – chỉ là một con quỷ mập với gương mặt xám ngoét.
Mộng Vân Thường
Đinh Hàn bước  một cách thong dong,  hề dè dặt,  hề cảnh giác. Nhìn dáng vẻ ông , Lê Diệu đoán rằng lá bài ông  bốc  hẳn là một lá mạnh —  thể là báo, là hổ, hoặc thậm chí là voi.
Không rõ chính xác là gì, nhưng rõ ràng ông  chẳng coi ai  gì. Đinh Hàn  một vòng quanh phòng, mắt lướt qua từng chỗ như đang tìm kiếm gì đó. Khi trông thấy chiếc hộp báu vật bên cửa sổ   mở, ông  cau mày, lộ rõ vẻ thất vọng. Cuối cùng,  một hồi lục lọi   kết quả, ông    bỏ .
Chờ đến khi chắc chắn ông   rời khỏi, Lê Diệu mới từ trong lỗ bò  ngoài, khẽ phủi bụi  áo  bắt đầu quan sát kỹ căn phòng.
Đây là một văn phòng nhỏ,  bàn  việc, vài chiếc ghế và một chiếc tủ sắt cao sát tường. Cô  đến bàn, mở ngăn kéo đầu tiên. Bên trong  vài giấy tờ, và một tấm thẻ tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/478.html.]
Trên thẻ ghi: "Trì Phi Lệ – Trưởng khoa Huyết học"
Ngay lập tức, trong đầu Lê Diệu hiện lên gương mặt của một  phụ nữ lạnh lùng, mệt mỏi. Cô nhớ rõ — đây là một trong những lãnh đạo cấp cao của bệnh viện, từng xuất hiện trong hồ sơ nhân sự. Trước đây, khi nghiên cứu hệ thống bệnh viện, cô  ghi nhớ  bộ tên tuổi và ảnh chụp của từng .
Lê Diệu từng phân tích rằng kẻ   lĩnh vực quỷ quái  khả năng  cao là một trong những lãnh đạo của bệnh viện. Bởi vì khi quỷ quái tạo  lĩnh vực, chúng sẽ ưu tiên lựa chọn những nơi quen thuộc khi còn sống. Hơn nữa, đầu óc quỷ  khi c.h.ế.t thường trì trệ, chúng  dễ dàng sáng tạo  luật chơi mới, mà chỉ dựa  quy tắc cũ — những thứ  in sâu trong trí nhớ.
Dựa  đó, Lê Diệu xác định: đại boss chắc chắn là một lãnh đạo bệnh viện.  cụ thể là ai thì vẫn  rõ.
Giờ cô  đây là văn phòng của Trì Phi Lệ, cũng  thể xem như  khoanh vùng  một nghi phạm.
Không để lãng phí thời gian, cô bắt đầu lục soát. Ngăn kéo bàn chứa đầy bệnh án và sách y học, ngoài    gì đặc biệt. Sau đó, cô  sang chiếc tủ sắt. Trong tủ là hàng loạt hồ sơ bệnh nhân  sắp xếp ngăn nắp, theo thứ tự thời gian.
Lê Diệu kiểm tra kỹ từng tầng, cuối cùng, ở tầng  cùng, trong một góc khuất của tủ, cô phát hiện  một cái két sắt.
Cô hít sâu một .
"Trời ơi, phát hiện lớn !"
Không chần chừ, cô ôm két  đặt lên bàn  việc. Chiếc két   rõ  bằng chất liệu gì, nhưng  qua  thấy cực kỳ chắc chắn. Bề mặt đen nhám,   vết trầy xước nào, trông  khó xử lý.
Lê Diệu lập tức lấy Chiếc Thìa Nhỏ Vô Địch  thử đục. Cái thìa nhỏ xíu nhưng   sức mạnh đáng nể, từng đục xuyên cả tường gạch dày mà  mất chút sức.   , dù cô dùng lực thế nào, cũng chỉ  trầy  bề mặt két,    thể mở .
"Không dùng sức  ..." – cô lẩm bẩm, khẽ chau mày.
Phương án dùng bảo bối thất bại, cô đành thử mở bằng mật mã. Lê Diệu nhập đại hai dãy  — đều sai.
"Không thể mạo hiểm  thứ ba... nếu  báo động thì toi."
Cô  chằm chằm  chiếc két, chống cằm suy nghĩ, đầu óc xoay vòng.
"Bây giờ mà  ai  mật khẩu thì   mấy..."