Ổn định cảm xúc, Lê Diệu nhanh chóng thi triển thuật hóa trang cao cấp, biến thành hình dạng của Định Hàn — chính là con quỷ quái cô chạm trán.
Thuật hóa trang chỉ đơn thuần đổi khuôn mặt, mà còn thể đổi cả giọng , vóc dáng và quan trọng nhất là khí chất. Không chỉ cần giống về vẻ ngoài, mà còn bắt chước đúng phong thái, từng cử chỉ, ánh mắt — mới thể đánh lừa kẻ khác.
Sau khi hóa trang tất, Lê Diệu lấy [Chiếc thìa nhỏ vô địch] — một đạo cụ chuyên dụng để đào hầm. Cô chọn qua cửa như thông thường mà bắt đầu đào dọc theo chân tường, lặng lẽ tạo một đường hầm ngầm xuyên qua các phòng.
Cô hiện đang ở phòng 304. Từng nhát đào vững chắc, Lê Diệu tiến đến phòng 310, tiếp tục đào thẳng lên tầng — phòng 410.
Cô bắt đầu thấy tim đập nhanh. Chỉ cần đào thêm một tầng nữa, đến phòng 510 là cô thể giành chiến thắng.
khi đào thủng trần nhà phòng 310 và chui phòng 410, Lê Diệu sững .
Căn phòng rộng rãi mắt chất đầy rương báu. Từng hàng, từng lớp, nối tiếp như điểm dừng.
Cô tròn mắt: “Trời ơi…”
Không ít hơn một trăm cái rương!
Một kho báu thực thụ!
“Phát tài …” Lê Diệu thì thào, chần chừ thêm, cô xổm xuống định mở một cái rương gần nhất.
Vừa chạm tay nắp rương, một mảnh giấy bay vọt — là một câu hỏi vật lý cực khó.
Lê Diệu ngơ . “Không thể nào, sang đến dị giới mà vẫn bài vật lý ?”
Cô bất lực liếc về phía trung, nơi kết nối với nhà ma.
Đám quỷ lập tức đồng thanh: “Bà chủ cứ yên tâm! Chúng sẽ ngay lập tức liên hệ các giáo sư vật lý giỏi nhất từ những trường đại học danh tiếng!”
Lê Diệu gật đầu hài lòng. Có đồng đội đông đảo, thật sự yên tâm.
Cô tiếp tục mở rương thứ hai — là một bài toán đại nâng cao. Chiếc rương thứ ba là một câu hỏi logic hóc búa. Chiếc thứ tư là một câu hỏi lịch sử.
Tất cả các rương đều cơ chế bảo vệ giống : mở, trả lời đúng câu hỏi bên trong.
Không chần chừ, Lê Diệu gửi bộ câu hỏi cho nhà ma.
Chẳng mấy chốc, đáp án lượt gửi về. Ngoại trừ vài câu lịch sử khó giải vì khác biệt về vị diện, còn đều giải đáp đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/482.html.]
Thật , ngôn ngữ ở thế giới vốn giống với thế giới của Lê Diệu, nhưng nhờ ý thức thế giới kết nối họ với , nên dù ngôn từ khác biệt, họ vẫn thể hiểu . Tuy nhiên, những chi tiết thuộc về lịch sử bản địa thì ai thể tra nổi.
Chỉ trong vòng đầy nửa giờ, Lê Diệu trả lời hết phần lớn câu hỏi, mở hàng chục rương báu — cảm giác như đang nhặt tiền giữa đường.
càng mở nhiều, cô càng cảm thấy phiền.
Mộng Vân Thường
“Trời đất ơi, nhiều bảo vật quá, ôm xuể!”
Một lúc , các bảo vật mở chất thành một đống lớn giữa phòng, lấp lánh như một ngọn núi thu nhỏ, choáng ngợp rối rắm.
Lê Diệu chống hông, mặt đầy đau đầu. Không gian chứa đồ, thể cầm tay, mà bỏ thì tiếc đứt ruột.
Cô vòng quanh "núi báu vật", lẩm bẩm: “Giá mà gom hết , tháo rời từng món ghép thành một bảo vật năng thì mấy.”
Giống như bảy em hồ lô hợp thể thành Kim Cang Hồ Lô — mạnh gọn.
Lúc , giọng Bạch Linh vang lên từ nhà ma: “Suýt nữa thì quên mất. Bà chủ, mu bàn tay của bộ giáp một cái hộp nhỏ. Bên trong đó 12 lá bùa chuyển vị. Chỉ cần dán lên tay nắm cửa, định phòng sẽ chuyển đến chỗ khác.”
Mắt Lê Diệu sáng lên. Cô nhanh chóng lấy ba lá bùa, dán lên tay nắm cửa phòng 410. Có , ít nhất trong thời gian ngắn sẽ ai quấy rầy cô — thể yên tâm thử nghiệm bộ giáp nhặt .
Gần một giờ , Lê Diệu cuối cùng cũng nghiên cứu xong bộ chức năng của bộ giáp.
Cô khỏi cảm thán: “Thật sự quá tinh xảo… đúng là bảo vật.”
Đằng cô là cả một đội ngũ, là sức mạnh tổng hợp của một quốc gia — gì là thể giải quyết.
Sau khi ghi chép bộ câu hỏi trong những chiếc rương còn mở, Lê Diệu quyết định giữ một chiếc rương khó nhất mồi nhử, đề phòng khác phòng 510 mà cô kịp đến.
Sắp xếp đấy, cô khoác bộ giáp lên . Vì bộ giáp quá cồng kềnh, thể chui qua đường hầm như , nên cô buộc mở cửa bước ngoài.
Mỗi bước khiến sàn nhà rung nhẹ. Lê Diệu mở từng cánh cửa, cẩn thận dò đường, cuối cùng bước một căn phòng ai từng — phòng 208.
Một chiếc rương báu vẫn yên vị nơi bậu cửa sổ, ai động đến.
Cô đặt bộ giáp góc phòng, cố ý tạo dáng như một mô hình robot để tránh nghi ngờ. Sau đó, kiểm tra bản một lượt, chắc chắn rằng hình dạng Định Hàn vẫn duy trì định.
Tiếp đó, cô tiếp tục cầm theo [Chiếc thìa nhỏ vô địch], đào đường hầm tiếp — đào đến , đường ngầm lan rộng đến đó, dần biến bộ khu hành chính thành một mê cung địa đạo rắc rối.
Ở phòng 302, cô thoáng thấy một ông già đang ôm lấy lá bài trong tay, miệng ngừng than thở.
“Sao bốc con mèo cơ chứ? Vừa suýt quỷ quái ăn thịt. May mà nhanh chân trèo lên trần nhà, nếu thì tiêu …”