"Anh  giúp họ," Lâm Tĩnh Văn bình thản  qua điện thoại, "thì sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm  em bằng cách khác."
Cô dừng một chút   tiếp, giọng đầy kiên quyết:
"Em  định trốn tránh nữa. Dù họ  tìm tới, em cũng  sợ."
"Anh họ," cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, " hãy tin em. Em bây giờ  còn là đứa trẻ yếu đuối năm xưa nữa. Em   đổi , và em   đang  gì."
Giọng  của cô rõ ràng, vững vàng như ánh sáng xuyên qua màn đêm khiến trái tim đang tuyệt vọng của Nam Kỳ dần bình tĩnh .
"Anh hãy  theo lời em ," cô tiếp tục. "Liên hệ với  Cả, bảo   giải quyết chuyện dì  lừa. Sau đó báo cho   địa chỉ của em. Còn chú và dì... hai  cần vực dậy tinh thần, tìm công việc mới. Nếu  tìm , cứ đến Phong Thành. Em hiện đang  ở công ty Dược phẩm Dưỡng Nguyên, bên đó đang tuyển ,  cần nhân lực."
Nghe những lời  vững vàng và đầy trách nhiệm của cô, Nam Kỳ cảm thấy cay nơi sống mũi. Anh  nghẹn ngào, giọng run rẩy:
"Xin ... là   bảo vệ  em."
"Đừng xin ," Lâm Tĩnh Văn dịu giọng, "nếu  ai  xin , thì đó là em. Chính em  khiến    kéo  chuyện ."
Trong thâm tâm, cô  lo cho Nam Kỳ. Tính   quá mềm yếu,  chịu nổi áp lực, dễ  dẫn dắt — mà chuyện của nhà họ Lâm   điều gì đơn giản.
Sau một lúc do dự, cô  thẳng:
"Anh thu xếp , đưa cả nhà đến Phong Thành. Công ty Dưỡng Nguyên đang  cần , cả nhà cứ tới đây  định  ."
Nam Kỳ gật đầu,   khi ngẫm nghĩ một chút,  hỏi:
"Vậy...  cần báo cho nhà họ Lâm  chỗ em ?"
"Cứ  cho họ ," Lâm Tĩnh Văn trả lời dứt khoát. "Nói rõ rằng khoản 200 vạn  vẫn  giải quyết. Với nhà họ Lâm,  tiền đó chẳng đáng gì, nhưng họ  tính kế chú và dì, thì họ  chịu trách nhiệm. Em  xem, họ định giở trò gì tiếp theo."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nam Kỳ lập tức liên lạc với  Ba, yêu cầu bên nhà họ Lâm lo liệu chuyện nợ nần,  mới cung cấp địa chỉ của Lâm Tĩnh Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/508.html.]
"Dược phẩm Dưỡng Nguyên?" – Anh Ba Lâm nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu. "Chưa từng  qua cái tên ."
Anh  cho  điều tra,  lâu    kết quả. Dưỡng Nguyên là một công ty mới thành lập  đầy một năm, thậm chí còn   sản phẩm nào  mắt thị trường.
Mộng Vân Thường
"Chẳng  là công ty ma ?" – Anh  nhếch mép,  khẩy.
"Cái công ty nhỏ nhoi đó, đến lau giày cho nhà họ Lâm còn  xứng. Cô  đúng là càng sống càng tệ, cứ tưởng tìm  nơi tử tế để nương , ai ngờ  đ.â.m đầu  một cái thuyền rách nát."
Hôm đó,  Cả và  Hai Lâm  mới về đến nhà  nhiều ngày bù đầu ở công ty. Hai  mệt đến mức  buồn  chuyện. Anh Hai thậm chí còn  gãy tay do tai nạn khi chạy dự án, nhưng vẫn  họp hành liên tục,   lấy một ngày nghỉ.
Nếu   vì  Ba gọi điện   tin về Lâm Tĩnh Văn, họ chắc chắn sẽ  về sớm như .
Vừa bước  nhà,  Hai  ngã phịch xuống ghế sofa, thở hắt  một  dài mệt mỏi. Anh Cả thì  sang   Ba, hỏi thẳng:
"Có tin gì ?"
"Biết ,"  Ba đáp. "Cô  vẫn ở Phong Thành,  cho một công ty tên là Dược phẩm Dưỡng Nguyên."
"Công ty dược?" – Anh Cả nhíu mày. "Không  ai cũng  thể mở công ty dược. Hoặc là  thế lực  , hoặc là  bài thuốc cổ truyền  chỗ dựa. Lâm Tĩnh Văn  học ngành y, tại     công ty dược? Điều tra xem phía  cô  là ai. Có  nâng đỡ ?"
Từ  gặp gần nhất,  Cả  cảm thấy Lâm Tĩnh Văn  gì đó  lạ.
Một cô gái từng yếu đuối, thường xuyên rơi  trạng thái tinh thần bất , thậm chí từng  ý định tự hủy hoại bản ... Vậy mà giờ đây   đổi   — kiên cường, lạnh lùng, thậm chí còn  võ.
Không thể nào chỉ đơn thuần là trùng hợp. Nhất định cô   gặp  kỳ ngộ gì đó — hoặc là cao nhân chỉ dẫn, hoặc là tìm  một chỗ dựa vô cùng vững chắc.
Anh Ba   thì bật  khinh thường:
"Cao nhân? Bài thuốc cổ truyền? Cái công ty đó đến sản phẩm còn  . Một cái vỏ rỗng như thế mà cũng đòi đối đầu với nhà họ Lâm ?"
Anh   lạnh:
"Nếu cô  nghĩ dựa  mấy thứ tạm bợ đó là  thể chống  nhà  thì đúng là đang  mơ giữa ban ngày."