Giá hải sản ở đây đúng là  cao, thậm chí còn đắt hơn nhiều so với mấy quán ngoài thành phố. Điều khiến   bất ngờ là  gian quán  chẳng  gì nổi bật—chỉ giống như một quán ăn vỉa hè bình thường, thậm chí còn   máy lạnh, bàn ghế cũng đơn sơ.
"Không gian như quán bình dân mà giá  như nhà hàng hạng sang. Rõ ràng  hợp lý chút nào!" Một  trong nhóm lắc đầu, tỏ ý  hài lòng.
"Bà chủ Nhà Ma  chắc là   cách kinh doanh !" Một  khác cằn nhằn.
Mấy  còn  cũng đồng loạt lắc đầu, chẳng ai tỏ  hứng thú.
Anh Hai Lâm  quanh  , giọng thận trọng: "Thử gọi một ít nếm thử xem , đừng gọi nhiều. Mấy đứa quen ăn sơn hào hải vị, sợ khẩu vị  hợp  phí của."
Nghe , cả nhóm gật đầu đồng tình. Anh Hai Lâm chỉ gọi vài món đơn giản, chủ yếu để thăm dò hương vị, chứ ai cũng nghĩ quán vỉa hè thì chắc gì  ngon.
Chẳng bao lâu , đồ ăn  dọn lên bàn. Mùi thơm ngào ngạt khiến cả nhóm  khỏi liếc  , nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Anh Năm Lâm là  đầu tiên cầm đũa, gắp một con cua, khéo léo tách vỏ  đưa phần gạch cua lên miệng nếm thử.
Vừa chạm đầu lưỡi, mắt  lập tức sáng rực lên.
"Trời đất..." Anh  lẩm bẩm,  lén  quanh.  chẳng ai để ý đến —vì tất cả đều đang cúi đầu ăn ngấu nghiến, như thể sợ chậm một giây là mất phần.
"Khốn thật, gọi là  em mà  ai nhường ai!" Anh Năm Lâm lẩm bẩm,  bỏ luôn đũa, dùng tay gắp vội đầy đĩa của .
Không khí  bàn ăn im phăng phắc,  ai  một lời nào. Mọi sự chú ý đều dồn hết  mấy món hải sản  mặt. Trong đầu họ lúc  chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Ngon quá trời đất ơi!
"Không thể tin nổi... hải sản mà ngon tới mức  ? Giá như thế còn rẻ nữa! Bà chủ quán  đúng là... đang  từ thiện ?" Một  thầm nghĩ.
Chỉ trong vài phút, mấy đĩa hải sản  sạch bóng. Không hẹn mà gặp, cả nhóm bốn  đồng loạt rút điện thoại, gọi thêm một bàn đầy món nữa. Họ chỉ dừng  khi bụng  căng tròn,  thể ăn thêm  nữa.
"Trời ơi, mấy món  nhập từ   mà ngon  chứ? Em  khắp thế giới,  từng ăn hải sản nào ngon như ở đây." Anh Năm Lâm  xoa bụng  tiếc rẻ, ước gì   thêm một cái  dày nữa.
Anh Hai Lâm cũng gật gù: "Quán ăn thì yếu tố quan trọng nhất vẫn là hương vị. Món ngon thế , giá   quá đắt, bảo  đông khách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/529.html.]
Anh Cả Lâm mỉm , gật đầu đồng tình: "Chủ quán đúng là  bản lĩnh. Chỉ riêng phó bản Như Hoa thôi cũng đủ để bọn  học hỏi cả đống."
Chỉ   Ba Lâm là từ nãy đến giờ vẫn im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh Cả thấy  liền đá nhẹ  chân ghế  .
"Thằng Ba, em nghĩ gì mà  lặng thế ?"
Anh Ba Lâm nhíu mày, đáp chậm rãi: "Mấy   thấy... món ăn ngon đến mức kỳ lạ ? Em đang nghĩ... liệu  gì bất thường trong đó ?"
Câu hỏi khiến cả bàn ăn khựng . Anh Hai Lâm  thẳng , vẻ mặt nghiêm túc: "Cũng  loại trừ khả năng đó. Biết   phụ gia gì đó đặc biệt?"
Anh  bắt đầu hăng hái hơn: "Nếu đúng như , chúng   thể dùng chuyện  để gây áp lực lên Nhà Ma Phong Đô."
"Không dễ ." Anh Cả lắc đầu, phản bác: "Tụi  gọi  món hấp,   tí gia vị nào hết. Nếu  thứ gì lạ, chắc chắn  khó để thêm  mà   phát hiện."
"Anh  cũng đúng..." Anh Hai Lâm gật gù,  nghiêm giọng: " mà cẩn thận vẫn hơn. Thế  ,  gọi thêm một phần mang về,  gửi mẫu đến trung tâm kiểm nghiệm cho chắc."
Cả nhóm đồng ý. Sau khi thanh toán và đưa phần hải sản cho tài xế  kiểm nghiệm, họ   phó bản tiếp theo—Tiểu Thiến.
Mộng Vân Thường
Ban đầu, cả nhóm nghĩ đây chỉ là khu vui chơi đơn thuần, kiểu mộng mơ như Disneyland,  một vòng là hết.  ngay khi bước , họ   choáng ngợp.
Cảnh vật nơi đây như bước  từ truyện cổ tích: những ngọn núi phủ đầy hoa, cây cối tỏa sáng, từng chi tiết đều  chăm chút kỹ lưỡng.
Anh Năm Lâm nhất định đòi  thử con tàu lửa siêu dễ thương chạy vòng quanh ngọn núi. Cả nhóm cũng  cuốn hút bởi thang máy hình cây cổ thụ, cầu trượt mây bồng bềnh và vòng đu  đầy màu sắc rực rỡ.
Thậm chí đến nhà vệ sinh cũng khiến cả nhóm sửng sốt.
"Trời ơi, nhà vệ sinh mà  trong cái cây nấm to đùng thế  ?" Anh Hai Lâm  vòng quanh cây nấm, ngạc nhiên: "Làm kiểu gì mà  ? Nhìn cứ như trong phim hoạt hình !"
Cả bốn   giữa phó bản Tiểu Thiến, chẳng khác nào những đứa trẻ đang lạc trong một thế giới kỳ diệu. Họ  quanh, mắt tròn mắt dẹt, chẳng ai  gì trong vài phút.
Mãi đến lúc ,  Cả Lâm mới lên tiếng, giọng trầm hẳn :
"Nơi ...  gì đó  đúng."