Trước đó, khi chơi phó bản Họa Bì, họ đều  mặc đồ cổ trang để phù hợp với bối cảnh.
Lê Diệu lắc đầu: "Không cần. Bối cảnh phó bản Như Hoa là khu phố Hongkong những năm 30, quần áo thời đó  khác mấy so với bây giờ. Các bạn cứ mặc như  là ."
Bốn  gật đầu,  tới thang máy.  ngay khi tới nơi, họ bất ngờ  thấy bốn  với khuôn mặt đầy nước mắt đang bò  khỏi thang máy.
Chính là nhóm khách lông mày rậm lúc   chế giễu họ!
"Á á á, c.h.ế.t mất thôi!"
Người đàn ông lông mày rậm  đến thảm thương.
Vạn Lăng  nhịn , bật  khúc khích.
Người  lúc  huênh hoang bao nhiêu, kết quả    vài phút   dọa đến mức tè  quần.
Chàng trai gầy cũng  nhịn  : "Anh bạn, chẳng     gan lớn lắm ? Còn bảo tuyệt đối  hét '   ngoài' cơ mà?”
Người đàn ông lông mày rậm   suy sụp, lắc đầu vô lực: "Ma giả thì   sợ... nhưng trong đó  là ma thật!"
Nụ   môi Lê Diệu lập tức cứng đờ.
Cô nhanh chóng tiến lên, ngăn bọn Vạn Lăng , để họ  thang máy   mới  sang  đàn ông.
"Anh   chứ? Có   phòng nghỉ  một lát ?"
Người đàn ông lông mày rậm run rẩy, giơ tay đưa cho cô một tấm bùa hộ mệnh cháy xém.
"Bà chủ... nhà ma của cô  ma thật đấy."
Lê Diệu  nhạt: "Anh chắc  dọa đến lú lẫn . Ở đây  gì  ma, nếu ,  chắc chắn là  đầu tiên  ăn mất."
Cô cố tình  đùa để  dịu bầu  khí.
"Chắc là   hoảng quá nên sinh ảo giác thôi. Các cơ quan trong phó bản  tinh vi, hiệu ứng như trong phim,  chân thực quá nên  hiểu lầm ."
Người đàn ông lắc đầu quầy quậy, giọng  đầy hoảng loạn: "Không  cơ quan  hiệu ứng gì cả... Là cái  đây..."
Anh  giơ tấm bùa hộ mệnh trong tay lên: "Anh  ! Đây là bùa hộ mệnh ông  xin cho , thế mà giờ  cháy đen thế !"
Lê Diệu cau mày  tấm bùa.
Người đàn ông tên là Trang Trạch.
Ông nội  là một đạo sĩ. Khi còn trẻ, ông lấy vợ sinh con, sống cuộc sống bình thường.  đến năm 40 tuổi, ông bỗng nhiên  xuất gia  đạo sĩ, mặc kệ gia đình phản đối.
Dù , ông vẫn  trách nhiệm, để   bộ tài sản cho vợ con  một  rời .
Từ nhỏ, Trang Trạch  từng gặp ông nội, cũng   gia đình nhắc đến ông. Bà  luôn  rằng ông  qua đời, khiến  nghĩ rằng ông mất từ lâu .
Mãi đến năm 18 tuổi, khi đang học đại học,  bất ngờ  một lão đạo sĩ chặn  ngay cổng trường.
Người đó tự nhận là ông nội .
Ông đưa cho  một lá bùa hộ mệnh,  rằng nó sẽ bảo vệ  bình an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/53.html.]
"Nếu một ngày nào đó cháu gặp chuyện gì khó khăn  giải quyết , hãy  tìm ông."
Trước khi rời , ông nội để  cho Trang Trạch một  điện thoại và một thẻ ngân hàng.
Khi   dùng máy rút tiền kiểm tra, suýt nữa thì giật  đánh rơi thẻ—tài khoản  đến 10 triệu tệ!
Số tiền lớn như  khiến Trang Trạch hoảng hốt,  dám nhận. Anh vội vàng về nhà kể  sự việc với bố  và bà nội.
Bố  vốn là giám đốc của một công ty lớn, lập tức dùng mối quan hệ để điều tra. Kết quả, họ phát hiện ông nội chính là một huyền học đại sư nổi tiếng—Đạo Nhân Lăng Hư.  dù  chuyện , gia đình Trang Trạch vẫn  tin  thần thánh, cũng chẳng  ý định liên lạc với ông. Với họ, ông nội  sống     còn quan trọng nữa.
 bà nội thì khác, bà nhẹ nhàng :
"Tiền  là do ông  để  cho cháu, thì nên nhận."
Từ đó, Trang Trạch  từng gặp  ông nội, tiếp tục cuộc sống bình thường mà  gặp bất kỳ hiện tượng kỳ quái nào.
Anh  tin  bùa chú, nhưng vẫn đeo lá bùa hộ  như một món quà từ  ông mà  kính trọng.
Cho đến khi bước  nhà ma…
Khi Họa Bì đến gần, lá bùa bỗng dưng nóng lên,  từ từ cháy xém!
Cảm giác bất thường lan khắp cơ thể, khiến Trang Trạch sởn tóc gáy. Nhà ma … thật sự  ma ?!
Anh sững sờ  tấm bùa cháy dở  tay, trái tim đập thình thịch. Nếu lá bùa hộ  phản ứng, nghĩa là… những gì ông nội  đều là thật!
Trang Trạch vội chạy tới tìm Lê Diệu, giơ lá bùa  cháy lên, giọng đầy kích động:
"Lê Diệu! Nhà ma của cô  ma!   đùa ,  ! Lá bùa hộ  của   cháy khi   phó bản Họa Bì! Cô mau mời pháp sư đến kiểm tra !"
Lê Diệu bình tĩnh nhận lấy lá bùa, lật qua lật  xem xét một lúc   nhạt:
"Anh nghĩ nhiều . Lá bùa  chỉ  tác dụng tâm lý thôi. Nếu  thích,   thể vẽ tặng  một cái y hệt."
Mộng Vân Thường
"Không thể nào! Cô  xem, nó cháy thật đấy! Làm   thể chỉ là tâm lý ?!"
"Anh đeo nó bao lâu ?"
Trang Trạch sững : "Hơn mười năm..."
"Vậy thì chẳng  gì lạ cả." Lê Diệu nhún vai. "Chu sa  lá bùa  phốt pho, lâu ngày gặp nhiệt độ cao sẽ tự cháy. Không  ma . Làm gì  ma  đời chứ?"
Trang Trạch bối rối: "… nhưng  cảm thấy nó nóng lên mà!"
"Ảo giác thôi."
Lê Diệu dứt khoát. Để chứng minh, cô lấy từ túi  một xấp bùa, giơ lên  mặt :
"Anh  xem,    nhiều lá bùa đây. Nếu thật sự  ma, chẳng  chúng đều cháy xém hết  ?"
Trang Trạch  chằm chằm xấp bùa  tay cô, càng  càng thấy… nó giống hệt với lá bùa ông nội từng đưa.
Anh gãi đầu, lòng đầy mâu thuẫn.
" mà..."
"Thôi nào,  theo ."