Dưới cơn phẫn nộ dâng trào, cơ thể vốn yếu ớt của Quốc Công lão gia chịu nổi. Ông ngã gục ngay tại chỗ, cứng đờ.
"Ông ơi" – phu nhân Quốc Công kinh hoàng kêu lên, vội vàng sai : "Mau mời lang trung!"
Lang trung nhanh chóng đến bắt mạch, một hồi xem xét, lắc đầu : "Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tuyệt đối tức giận nữa. Nếu còn nổi giận như một nữa, e là khó giữ bình an."
Tiễn lang trung rời , phu nhân Quốc Công vẫn nguôi giận. Bà giơ tay giáng thêm một cái tát mạnh mẽ mặt Khương Bác Viễn.
Má đỏ bừng, đánh lệch sang một bên. Anh cúi đầu im lặng, một lời, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự bướng bỉnh và bất mãn.
Phu nhân Quốc Công nghẹn ngào lớn:
"Đồ bất hiếu, đồ bất hiếu! Con thà c.h.ế.t còn hơn! Đừng bao giờ về nữa! Con nghĩ rằng cha tất cả những điều là vì ai? Không là vì con ?"
Bà nức nở, từng câu từng chữ như rút từ tận đáy lòng.
"Chẳng lẽ chúng Mai Anh là đứa con dâu ? Nếu con bé chống đỡ bao năm nay, phủ Trấn Quốc Công sụp đổ từ lâu !
Chúng già cả thì , của con, thử hỏi bây giờ sẽ sống ?
Mộng Vân Thường
Chúng từng mong con và Mai Anh sống yên , vợ chồng hòa thuận, gia đình hạnh phúc. con thì ? Vừa trở về hoà ly, còn Mai Lương ơn cứu mạng, thà từ bỏ vị trí thế tử, thà nhường công lao cho Mai Anh, chỉ mong Mai Lương buông tha con.
Con tuyệt tình như , bảo cha đây? Con là m.á.u mủ của , là đứa con mà và cha con mong ngóng từng ngày.
liệu chúng thể trơ mắt con khổ sở, buông tay?
Bất đắc dĩ lắm chúng mới quyết định từ bỏ Mai Anh.
Con nghĩ việc để hai đứa hoà ly, chúng sẽ dễ chịu hơn ? Bao năm qua, chúng sớm xem con bé như con gái ruột của phủ họ Khương. Nó hiếu thuận, chu đáo, thậm chí còn hơn con.
Chính vì con, mới từ bỏ nó!"
Phu nhân Quốc Công đến đây, nước mắt như suối trào, giọng run rẩy đầy khổ sở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/574.html.]
"Giờ Mai Anh thành tiên nhân, vết rạn giữa hai đứa thể hàn gắn. Con nghĩ chúng ? Con tưởng chúng sẽ để con đón nó về như gì xảy ?
Con nghĩ và cha con là hạng nông cạn chỉ tham lợi? Chúng rõ – nhà họ Khương phúc phận. Chúng dám mong Mai Tiên sư rủ lòng thương, chỉ cầu mong con bé đừng oán hận phủ .
Chúng vì lợi ích, chỉ là... chỉ là giữ cho con một con đường sống!"
Bà ôm mặt nức nở, giọng nghẹn đầy mệt mỏi và bất lực.
Khương Bác Viễn lặng lẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt dần trở nên phức tạp. Khoảnh khắc đó, trong tâm trí như một lưỡi kiếm sắc bén xé toang tầng mây, đ.â.m thẳng lòng.
Anh chợt hiểu —
Điều khiến cha đổi vì lòng tham, mà là vì sợ hãi.
Khi xưa, Mai Anh yếu đuối, nơi nương tựa. Dù họ áy náy, dù trong lòng trăm ngàn đành, thì vẫn dễ dàng buông tay từ bỏ.
giờ Mai Anh là tiên nhân. Chỉ cần một động tác nhỏ cũng thể khiến phủ Trấn Quốc Công diệt vong. Họ dám chậm trễ, dám mảy may sơ suất.
Cho dù rõ vết nứt giữa Mai Anh và nhà họ Khương thành hình, họ vẫn cúi , chỉ mong thể giữ thiện cảm từ cô.
Trong khi đó, phủ Thị Lang cũng rơi hỗn loạn.
Người trong phủ hãnh diện vì một tiên nhân xuất từ nhà , thấp thỏm lo âu vì vị tiên nhân ở cùng phủ.
Người nhà họ Mai ở kinh thành lũ lượt kéo đến. Thậm chí tộc nhân ở quê nhà cũng gửi thư tới liên tục.
Các bác, cô, dì, chú, thím – ai quan hệ họ hàng gần xa đều đến tụ họp tại phủ Thị Lang, đông đến mức thể đếm xuể.
Người tỏ phấn khích nhất là em trai của ông Mai, theo ông ngừng hỏi:
"Anh cả! Chuyện đó là thật ? Cháu gái lớn thực sự... thành tiên ư?"
Nhị thẩm bên cạnh vội kéo tay ông , khẽ nhắc:
"Lão công, cẩn thận lời . Không gọi bừa bãi... đó là tiên nhân."