"Con  cần gì hết, con chỉ cần Khương Bác Viễn!"
Câu  của Mai Lương như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng  tim ông Mai. Ông  bật dậy, phất tay áo bỏ ,  thèm ngoảnh đầu .
Là ông dạy dỗ con  . Tất cả đều là  của ông.
Nếu nó  cố chấp đến mức … thì coi như ông  từng sinh  đứa con gái !
Bà Mai cũng thất vọng đến lạnh lòng. Bà  con gái út qua làn nước mắt, giọng run run:
"Mẹ, cha con, chị con… cả cái phủ Thị Lang , chẳng lẽ cũng  bằng Khương Bác Viễn trong lòng con ?"
Mai Lương cắn môi, ánh mắt kiên quyết:
"Không bằng!"
"Tốt,  lắm… ha ha…"
Bà Mai bật , nhưng nụ   chỉ  chua xót và uất nghẹn.
"Nếu con  quyết như , thì cứ theo ý con. Coi như   từng sinh  con!"
Nói xong, bà cũng xoay  rời .
Sau khi ông bà Mai bỏ , nha  bên cạnh lo lắng đến phát , nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Nhị tiểu thư, cô  thế sẽ khiến lão gia và phu nhân đau lòng lắm. Họ sẽ  còn quan tâm cô nữa ."
Mai Lương cúi đầu, giọng thản nhiên:
"Không  . Cha  thương  nhất mà, đại tỷ cũng thương . Cùng lắm thì giận vài ngày,  cuối cùng vẫn sẽ tha thứ cho  thôi."
Từ nhỏ đến lớn,   trong nhà đều cưng chiều cô  như . Không ai từng thật sự giận cô  quá lâu,  từng ai thật sự nỡ trách phạt.
Chỉ cần là điều cô  , cuối cùng đều sẽ đạt .
Mai Lương  hiệu cho nha  đỡ  dậy, sai  mang quần áo sạch đến .
Cô    tìm đại tỷ để cầu xin.
"Nhị tiểu thư!"
Nha  hoảng hốt đến mức gần như phát điên:
"Thân thể cô  chịu nổi , cô   thể xuống giường ,    gặp đại tiểu thư? Đại phu  dặn kỹ, tuyệt đối    ngoài, càng   nhiễm gió lạnh!"
"Không  ."
Mai Lương vẫn tỏ   bình thản:
"Chị là tiên nhân, chị sẽ  bỏ mặc  ."
Ký ức tuổi thơ ùa về—hồi nhỏ, cô  từng nghịch ngợm như . Cha   cho  bờ sông chơi, cô  vẫn cứ bướng bỉnh chạy . Cha tức giận , nếu rơi xuống nước thì sẽ mặc kệ, để cô  tự chịu hậu quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/577.html.]
Kết quả, cô  quả thật rơi xuống nước. Cha sợ đến suýt c.h.ế.t khiếp, lập tức mời danh y từ tận Giang Nam về chữa trị.
Từ đó, cô   cha  thương  đến mức nào, và nắm  điểm yếu của họ. Họ thương cô , cuối cùng luôn là  nhượng bộ .
Mai Lương vẫn khăng khăng đòi  ngoài. Nha   còn cách nào khác, đành  an ủi cô ,  lặng lẽ sai   báo tin cho ông bà Mai.
Khi  tin, bà Mai vô cùng hoảng loạn, định vội vàng  tìm con thì  ông Mai ngăn .
"Đừng quan tâm đến nó nữa." Ông , giọng lạnh như băng.
"Lão gia…"
Bà Mai đau lòng thở dài:
"Sao ông  giận con bé đến mức ?"
Ông Mai lắc đầu, nhưng giọng  đầy kiên quyết:
"Nó  còn là trẻ con nữa. Khi Mai Anh bằng tuổi nó, con bé  một  gánh vác cả phủ Trấn Quốc Công."
Ông nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị:
Mộng Vân Thường
"Con bé  nếu cứ tiếp tục ích kỷ, chỉ  nghĩ cho  mà  màng đến hậu quả, thì sớm muộn gì cũng  hối hận.
Vì đứa con gái út ,   từng  tổn thương đứa lớn một …  thể lặp  thêm  thứ hai.
 là cha nó, cũng  đau lòng,  buốt giá. Nếu trong lòng nó  còn chỗ cho cha , thì chúng … cũng  cần tiếp tục lo cho nó nữa!"
Ông thở dài, giọng chậm rãi mà nặng nề:
"Nó lớn ,  thể cứ bướng bỉnh như trẻ con mãi. Đã đến lúc  học cách chịu trách nhiệm."
Dứt lời, ông dặn dò  nhà trông chừng bà Mai,  cho bà can thiệp thêm  chuyện của Mai Lương nữa.
Vì  ai ngăn cản, Mai Lương nhanh chóng rời phủ, lên xe ngựa rời .
Ra đến cửa thành, cô  mới chợt nhớ —     đại tỷ đang ở .
Nha   theo thấp giọng :
"  … đại tiểu thư hiện đang ở Tử Tiêu Quan ngoài thành, dường như đang bế quan,  gặp ai cả. Hay là Nhị tiểu thư đợi vài hôm nữa hẵng ?"
Mai Lương lắc đầu:
"Không,   đợi ."
"Nhị tiểu thư…"
Nha  còn định khuyên thêm, nhưng  Mai Lương ngắt lời:
"Đừng  nữa. Đại tỷ sẽ  từ chối gặp ."
Nói , cô   lệnh đánh xe thẳng hướng Tử Tiêu Quan.