Biết Mai Lương là   của Mai Anh – vị Tiên sư hiện đang cư ngụ tại Tử Tiêu Quan –  tử trong quan  ai ngăn cản, chỉ cung kính  rằng Tiên sư đang bế quan,  thể gặp khách.
Mai Lương chẳng cần ai dẫn đường, một   tới  cửa nơi Mai Anh bế quan,  lập tức quỳ xuống.
"Nhi tiểu thư!" – nha   theo suýt chút nữa phát điên, vội vàng quỳ bên cạnh, giọng đầy lo lắng – "Tiểu thư  thể chịu đựng  thế  . Thân thể cô còn  hồi phục   sảy thai,   xe ngựa suốt quãng đường dài, giờ   leo núi, giờ còn quỳ gối ngoài trời như thế... Tiểu thư   sống nữa ?"
"Câm miệng!" – Mai Lương gắt gỏng, ánh mắt đỏ hoe, nhưng đầy kiên quyết – "Là  sai. Ta   tổn thương Đại tỷ. Ta  quỳ ở đây, xin chị tha thứ. Dù  quỳ đến c.h.ế.t cũng  quỳ!"
Nha    chỉ  lặng im, lùi sang một bên,  dám khuyên thêm lời nào.
Nàng là nha  theo hầu Mai Lương từ nhỏ. Vì Mai Lương vốn yếu ớt,  bướng bỉnh nghịch ngợm, nên ông bà Mai  đặc biệt chọn một nha  mạnh mẽ, thạo võ nghệ, theo sát để bảo vệ cô.
Nha  từng cùng Mai Lương đến tận biên cương, chứng kiến tình cảm giữa cô và Khương Bác Viễn nảy sinh. Từng chút hy sinh, từng vết thương nhỏ, nàng đều  cả. Nàng  từng ủng hộ Mai Lương hết lòng, tin rằng tình yêu thật sự là điều đáng quý, thậm chí từng nghĩ Đại tiểu thư nên nhường vị hôn phu .
Thế nhưng lúc  đây,  Mai Lương quỳ giữa đất lạnh, mặc kệ sức khỏe bản , nàng   khỏi d.a.o động.
Liệu tất cả những điều   thật sự đáng ?
Nàng   nhiều đạo lý cao siêu.  nàng hiểu một điều giản dị nhất:  đối  với  thì   báo đáp.
Vậy mà Đại tiểu thư –  tỷ tỷ từng yêu thương nhị tiểu thư nhất –  cưng chiều cô như ngọc quý,  mà Mai Lương   hề nghĩ đến Đại tỷ một chút nào.
Cả ông và bà Mai cũng , yêu thương cô  bao, ngăn cản hết   đến  khác, khuyên nhủ bao nhiêu … nhưng cô vẫn bất chấp tất cả. Cô chọn bỏ , chọn  về phía Khương thế tử, chọn rời bỏ những  yêu cô nhất.
Hành động … đúng chăng? Có đáng ?
Nàng  thể trả lời. Chỉ ,    mặt, nàng bắt đầu cảm thấy chán ghét.
Cô chủ mà nàng từng bảo vệ bằng cả trái tim, giờ đây đang dùng chính cơ thể yếu ớt của , cùng sự thương cảm từ  khác, để gây áp lực lên Đại tiểu thư. Không  là cầu xin tha thứ – mà là ép buộc  khác  tha thứ. Ép bằng lòng thương, ép bằng dư luận, ép bằng mối tình tỷ  từng quý như m.á.u mủ.
Quá ích kỷ.
Nha   Mai Lương chằm chằm, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Mai Lương nghĩ rằng, chỉ cần  quỳ xuống, Mai Anh nhất định sẽ  gặp. Thế nhưng  ngờ, cô quỳ suốt một ngày một đêm, Mai Anh vẫn  hề xuất hiện.
Kết quả, cô  ngất  ngay  cửa tĩnh thất.
Lúc tỉnh , Mai Lương thấy    một chiếc giường trong phòng khách Tử Tiêu Quan. Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu  căn phòng tĩnh mịch. Cô mấp máy môi, nước mắt lăn dài, cất tiếng gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/578.html.]
"Mẹ…"
 đáp  chỉ là giọng của nha  bên cạnh.
"Nhị tiểu thư, cô tỉnh  ? Tốt quá! Cuối cùng cô cũng tỉnh  ."
Mai Lương sững ,  đầu  quanh căn phòng rộng lớn, phát hiện bên trong chỉ   cô và nha . Không  lão gia,   phu nhân, càng  thấy bóng dáng Khương Bác Viễn  cả.
Cô khẽ lẩm bẩm, giọng như  tin :
"Mẹ  ?"
Nha  ngẩn ,  hiểu vì  cô  hỏi . Một lát  mới nhẹ nhàng đáp:
"Phu nhân vẫn ở phủ Thị Lang mà, đây là Tử Tiêu Quan…"
Mai Lương như sét đánh bên tai, ngơ ngác hỏi tiếp:
"Cha    đến ?"
Nha   do dự,  vẫn thật thà trả lời:
"Nhị tiểu thư, cô quên  ? Chúng  lén chạy  đây, lão gia và phu nhân  hề  cùng."
Mộng Vân Thường
Mai Lương vội chống tay  dậy, giọng gấp gáp:
"Vậy…  họ  đến tìm  ?"
Nha  lắc đầu, ánh mắt  phần u ám:
"Không."
Mai Lương cắn môi, sắc mặt trắng bệch:
"Vậy…   cô  báo tin cho họ?"
Nha   cô một lúc lâu,  đó cụp mắt xuống, giấu  vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt, chậm rãi đáp:
"Có lẽ các đạo trưởng trong quan  gửi tin . … lão gia và phu nhân  đến. Khương thế tử cũng  đến."