Nha  ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng vẫn cố khuyên thêm một  nữa:
"Nhị tiểu thư… lúc nãy bệnh tình của cô vô cùng nghiêm trọng, suýt chút nữa thì… suýt nữa thì  qua khỏi .
Cô   tự quý trọng bản   chứ. Nếu ngay cả chính cô cũng   trân trọng , thì còn ai  thể thương cô thật lòng đây?"
Những lời  khiến Mai Lương thoáng sững .
Thực , trong khoảnh khắc  mê man , cô  cũng sợ. Lần   ai đến bên cô—cha   tới, Khương Bác Viễn cũng .
Chỉ còn  cô , một  cô ,  lẻ loi trong căn phòng lạnh lẽo . Nếu lúc đó cô   tỉnh …   sẽ c.h.ế.t trong cô độc ?
 , khi nghĩ tới Khương Bác Viễn, ánh mắt Mai Lương  bừng lên vẻ kiên định.
Không sợ. Chỉ cần cô   bỏ cuộc, chỉ cần tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ    !
Lúc , Mai Anh thật sự đang bế quan,  hề cố tình tránh mặt Mai Lương.
Tuy thiên phú của cô , tốc độ tu hành cũng nhanh, nhưng căn cơ   vững, cần thời gian bế quan để củng cố.
Vừa xuất quan,    trong đạo quán tới bẩm báo: "Nhị tiểu thư Mai Lương tới,   chuyện gấp  cầu kiến."
Ban đầu Mai Anh  định gặp, nhưng     khác  rằng Mai Lương  mới mất  đứa con,  tự  lén trốn khỏi phủ, đến tận đây trong tình trạng  thể cực kỳ yếu ớt. Thậm chí  đường  còn ngất xỉu, suýt nữa  qua khỏi.
Mai Anh sững . Không ngờ Mai Lương  vì Khương Bác Viễn mà hy sinh đến mức .
Suy nghĩ một hồi, cô quyết định gặp mặt   một .
Khi Mai Lương  đưa đến,   thấy  thể tiều tụy của cô , Mai Anh liền nhíu mày.
Yếu quá .
Thân thể gầy gò đến mức đáng sợ,  gió thoảng qua cũng đủ khiến ngã quỵ.
Đã kiệt quệ đến cực hạn, e rằng nếu cứ tiếp tục như , chẳng còn sống  bao nhiêu năm nữa.
Nhìn    thể suy nhược, cố gắng đến tìm ,  oán giận và  cam lòng trong lòng Mai Anh cũng dần tan biến.
Cô thở dài, nhẹ giọng hỏi:
"Như …  đáng ?"
Mai Lương lập tức quỳ sụp xuống  mặt Mai Anh, ánh mắt kiên định, giọng  cứng cỏi:
"Xin tỷ tỷ hãy tác thành cho ."
Mai Anh lặng lẽ  cô , giọng điềm đạm:
"Tỷ  tác thành . Giấy hòa ly tỷ  ký."
Mai Lương khẽ lắc đầu:
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/579.html.]
"Chưa đủ, tỷ tỷ, như  vẫn  đủ. Nhà họ Khương… bọn họ sợ tỷ, sợ tỷ  vui, nên mãi  dám tới cầu hôn.
Tỷ tỷ, xin hãy giúp  thêm một . Tỷ chỉ cần  mặt  chuyện, chỉ cần đích  tỷ xuất hiện, để họ  tỷ  còn oán trách gì nữa… thì họ sẽ  còn e dè gì nữa."
Mai Anh  Mai Lương thật lâu,  cùng cất tiếng:
"Muội là   của tỷ, là  duy nhất tỷ từng hết lòng thương yêu.  tại    tranh giành với tỷ như ?
Muội  sợ khiến tỷ tổn thương ?"
Mai Lương lắc đầu, ánh mắt đầy nước nhưng vẫn  rút lui:
"Tỷ tỷ,   tranh giành với tỷ. Muội  từng nghĩ sẽ giành lấy   từ tay tỷ.
Từ  đầu  thấy Khương thế tử,   động lòng.
Muội  rõ   là vị hôn phu của tỷ, là phu quân tương lai của tỷ, nên   cố gắng kìm nén,  từng dám biểu lộ nửa phần tình cảm."
Giọng Mai Lương trở nên nghẹn ngào, nước mắt rơi  dứt:
"Muội từng nghĩ sẽ sống cả đời như , chỉ lặng lẽ chôn giấu tình cảm trong lòng. …  đó Khương thế tử gặp chuyện.
Muội đến chiến trường… mang theo quyết tâm chết."
"Muội   tranh với tỷ,  chỉ… chỉ      một  thôi."
Mai Anh vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt dường như  chút d.a.o động. Cô tiếp tục hỏi:
"Vậy khi  gặp  Khương Bác Viễn trong lúc   mất trí nhớ, tại   lập tức báo tin về cho nhà?
Muội   chỉ  gặp một … nhưng tại   ở  biên cương với   nhiều năm như ?
Anh  mất trí nhớ, chẳng lẽ  cũng quên mất  phận của ? Quên rằng   là phu quân tương lai của tỷ?"
"Muội…  từng nghĩ đến cảm xúc của tỷ, dù chỉ một  ?"
Mai Anh  đến đây, ánh mắt  trở nên lạnh lẽo.
"Muội luôn miệng   tranh giành, chỉ  gặp một . Vậy hiện tại  đang  gì đây?"
"Không  như !"
Bị  trúng tim đen, Mai Lương tức giận đến mức gương mặt trắng bệch, giọng cũng trở nên gay gắt:
"Sao tỷ  thể trách  ? Nếu  trách, thì nên trách tỷ!"
"Nếu tỷ thực sự yêu  ,  tại  tỷ   tìm? Tỷ  …    từng suýt c.h.ế.t  ?"
"Tỷ… tỷ từ bỏ   . Tỷ chỉ quan tâm đến danh phận thế tử phi, còn — yêu chính con  thật của  !"
Nước mắt Mai Lương trào   ngừng...