Thiên Đạo siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy uất ức.
Lê Diệu thở dài một tiếng  khẽ lẩm bẩm:
"Làm khách đúng là quá phiền... Hay để   chủ nhà luôn cho ."
Vừa dứt lời, Thiên Đạo như  chọc giận, lập tức lao  phòng ngủ bắt đầu dọn dẹp. Chỉ ba phút , căn phòng vốn phủ đầy bụi xám xịt  sáng bừng, sạch bóng, thơm tho như mới.
 Lê Diệu vẫn  hài lòng, cô nhíu mày  quanh:
"Chăn nệm cứng quá,  cho  bộ mềm hơn. Còn cái giường  nữa, tệ quá  mất.   một cái giường lớn, sang trọng,  thêm đệm massage."
Thiên Đạo nghiến răng ken két, cố kìm nén:
"Cô  cần  mát-xa luôn cho ?"
Lê Diệu nghiêm túc gật đầu:
"Nếu  sẵn lòng,  cũng  phản đối."
"Á—!!!" Thiên Đạo bùng nổ, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên.
Lê Diệu thấy  liền xoa dịu:
"Đừng nóng, đừng giận. Cậu là Thiên Đạo mà,   dễ xúc động như ?  cũng  yêu cầu gì quá đáng . Nghĩ thử xem, khách đến nhà thì chủ nhà  tiếp đãi tử tế chứ, đúng ? Những thứ  vẫn là của ,  chỉ mượn dùng một chút thôi mà."
Thiên Đạo im lặng, suy nghĩ một lúc  miễn cưỡng gật đầu. Nếu chỉ cho cô  dùng tạm, thì cũng  đến mức  thể chấp nhận.
Ngay  đó, nó mang đến một chiếc giường lớn  đệm pháp khí cực phẩm, thêm chăn mềm mại, thơm tho. Lê Diệu  phịch xuống, ngáp một cái  nghiêng  :
"  ăn sườn xào chua ngọt và gà hoa phượng. Hai món còn  thì tùy  chọn,  nhất là đặc sản ở đây.   nếm thử xem vị diện   gì nổi bật ."
Thiên Đạo im lặng, nhưng trong lòng thì hậm hực: Ăn phân  cho !
Lê Diệu trở ,  lưng  trong  buông thêm một câu:
"Phải  thật ngon đấy nhé,  còn  so sánh với các vị diện khác nữa. Sau cùng sẽ chọn  mười món ngon nhất các thế giới. Hy vọng vị diện của  lọt   bảng vàng."
Nghe , Thiên Đạo lập tức bừng tỉnh. So sánh giữa các vị diện! Đó   là cơ hội để chứng minh vị diện  ưu việt ?
Mộng Vân Thường
Nó lao  bếp, lục tung cả thế giới. Đến Đông Hải bắt một con kim long, cắt một miếng thịt nhỏ. Lên Linh Sơn tìm trứng phượng hoàng. Rồi  gom đủ các loại linh thú, linh quả quý hiếm – nguyên liệu đỉnh cao cho một bữa tiệc hoàng gia.
Một lúc , Thiên Đạo gọi lớn:
"Đồ ăn  xong , dậy mà ăn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/589.html.]
Lê Diệu uể oải vươn vai, từ trong chăn bò , ngáp một cái thật dài:
"Ôi, giấc ngủ  thật tuyệt!"
 cô nhanh chóng nhận  bộ đồ    nhăn nhúm hết cả. Cô  sang Thiên Đạo:
"Lát nữa chuẩn  cho  vài bộ đồ mới nhé. Sáu bộ mặc   ngoài, hai bộ ở nhà, hai bộ ngủ. Nhớ cả đồ lót, giày dép, tất tát gì cũng đủ cả."
Thiên Đạo gầm gừ:
"Phiền c.h.ế.t ..."
Lê Diệu  nhẹ, nhún vai:
"Nếu thấy phiền thì  lấy đồ ở nhà  cũng . Thế nào, đồ rằn ri  ? Thêm cái áo chống đạn nữa cho phong cách."
Thiên Đạo suýt thì nổi điên:
"Những thứ đó  mặc ! Cô  mặc đồ của vị diện chúng !"
"Vậy thì  phiền  ." – Lê Diệu điềm nhiên đáp.
Cuối cùng,  khi lẩm bẩm mắng một tràng trong miệng, Thiên Đạo vẫn mang đến một loạt quần áo.
Lê Diệu chọn một chiếc váy dài màu xanh lam, mặc ,   gương đồng soi một lượt. Cô chau mày:
"Trời ơi, kiểu dáng thì  thời,  tôn dáng gì cả. Chất liệu cũng chẳng  ..."
Cô lắc đầu than thở tiếp:
"Thiên Đạo , thời trang của vị diện  thật thảm họa.  mà về, chắc   một cuốn sổ mẫu thời trang, ghi  hết quần áo ở đây. Đảm bảo  thể lọt nổi top các vị diện, chắc chắn đội sổ!"
Nghe xong, Thiên Đạo tái mặt, vội vàng lôi thêm mấy bộ đồ khác :
"Nhầm ! Bộ lúc nãy   cho cô ! Cô thử bộ  xem !"
"Vậy ?" – Lê Diệu cố tình   vẻ ngây thơ,  chọn một bộ váy lụa vàng nhạt.
Bộ váy  quả thật  . Chất liệu trông như lụa giao nhân,  bóng  mềm. Khi cô bước , tà váy khẽ lay động, như  phủ bởi ánh sáng vàng nhạt dịu dàng.
"Quá tuyệt!" – Lê Diệu giơ ngón tay cái, tỏ ý hài lòng. Sau đó cô tìm một đôi giày thêu để mang .
Đôi giày   đến mức khiến    ngẩn ngơ. Họa tiết bươm bướm thêu   giày sống động như thật, như chỉ cần khẽ lay   thể bay .
Cô  xuống  bàn trang điểm, xõa tóc ,  gọi to:
"Nhóc Thiên Đạo,  đây. Búi cho  một kiểu tóc thịnh hành nhất ở vị diện các  . Mặc bộ đồ  mà để tóc đơn giản thì  hợp chút nào !"