Ban đầu, Thiên Đạo chẳng mấy hứng thú với việc giúp đỡ, nhưng khi  Lê Diệu bảo rằng cô  phối hợp kiểu tóc cho hợp với bộ y phục mới, nó liền nhanh chóng nhào tới.
Nó hóa  một đôi tay nhỏ nhắn, linh hoạt, tỉ mỉ búi tóc cho Lê Diệu thành một kiểu cực kỳ tinh xảo và  mắt.
"Wow!" – Lê Diệu  giấu  sự kinh ngạc, ngắm nghía hình ảnh  trong gương  buột miệng khen ngợi – "Đẹp quá chừng! Nhóc Thiên Đạo , vị diện các  đúng là phát triển vượt bậc. Quần áo , kiểu tóc cũng xịn, gu thẩm mỹ đỉnh thật đấy!"
"Đương nhiên !" – Thiên Đạo ưỡn ngực,  chiều tự mãn.
Lê Diệu vui vẻ  dậy, định bước  bếp thì    một bước, cô lập tức dừng . Thiên Đạo thoáng cảm thấy bất an, và như linh cảm, quả nhiên cô thở dài.
"Haiz…   thế ,   hợp với cái nhà tranh rách nát  chứ…" – Vừa , cô  nhẹ nhàng giơ chân lên, đôi giày thêu xinh xắn chạm xuống nền đất lấm lem – "Nhóc Thiên Đạo,   mà xem, nền đất   bẩn giày của  ."
Thiên Đạo ghé   kỹ, quả thật, đôi giày thêu trắng tinh lấm lem chẳng hợp chút nào với nền đất bụi bặm.
" đổi nền nhà thành đá cho cô nhé?"
"Khoan ." – Lê Diệu vội ngăn  – "Đổi nền thôi  đủ. Mái nhà, tường vách,  cái cửa gỗ cũ mèm  nữa, cả cái ghế sứt và đống đồ nát... tất cả đều   mới."
Thiên Đạo cạn lời, lầm bầm: "Có cần  luôn cả cô ?"
Lê Diệu nhẹ nhàng vén váy, giọng vô tội: "Cậu  , váy   thế , giày thêu tinh xảo thế , tóc thì   xong, tiên nữ như  mà sống trong cái nhà tranh tồi tàn  ?"
Dù  ưa Lê Diệu, Thiên Đạo cũng chẳng thể phủ nhận một sự thật hiển nhiên... Cô   sai. Quả thực  hợp chút nào.
"Thôi  .  xây cho cô một ngôi nhà mới."
Nó  định  tay thì   Lê Diệu cản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/590.html.]
"Khoan , phiền phức lắm. Cậu  cho  một căn nhà  thể mang theo  luôn , kiểu như pháp khí cấp thần,  thể biến hình ."
Thiên Đạo lập tức nổi giận: "Cô  ? Không  lấy thiên tài địa bảo mà! Cô định phá vỡ lời thề ?"
"  lấy mà." – Lê Diệu bình tĩnh phân trần – " chỉ ở tạm thôi, giống như khách sạn . Cậu hiểu ?"
Cô tiếp tục phân tích: " là ,  thể  im một chỗ như cái cây.  còn   , hôm nay ở đây, ngày mai đến thị trấn,  ngày   đến huyện thành… Chẳng lẽ mỗi nơi  đến,    xây nhà mới?"
"Vậy nên,  vì phiền phức như ,  chỉ cần  cho  một căn nhà pháp bảo mang theo bên . Dù  ở , vùng hoang vu  núi rừng xa xôi,  cũng  nơi trú chân."
Giọng cô dịu : " nghĩ cho  thôi đấy,   để  mệt mỏi. Với , chủ nhân thật sự của căn nhà vẫn là .  chỉ là khách trọ. Khi  ,  thu về là xong."
Thiên Đạo suy nghĩ một chút, thấy lời cô  cũng  lý. Nó đúng là  thể cứ  theo cô  xây nhà mãi .
"Được .   cho cô một căn nhà mang theo bên ."
"Khoan !" – Lê Diệu  giơ tay ngăn – "Cậu  từ từ để  còn quan sát kỹ. Sau   sẽ  một cuốn sách minh họa pháp bảo kiến trúc của các vị diện. Căn nhà  của  chắc chắn sẽ  xếp hạng!"
Nghe , Thiên Đạo lén lút đổi căn nhà ban đầu thành một pháp bảo cấp thần – Linh Lung Tiên Phủ.
Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên. Căn nhà tranh cũ nát phút chốc biến thành một tòa tiên phủ tráng lệ, lầu các đình đài, vườn cảnh ao hồ,  thứ đều  đến nghẹt thở.
Linh Lung Tiên Phủ  chỉ là một kiến trúc đơn lẻ mà là cả một  gian nội giới khổng lồ. Bên trong  tiên hồ, linh tuyền, dược điền, kỳ hoa dị thảo, thư viện, pháp bảo, trang phục tiên gia... Tựa như một thành phố thu nhỏ của chư tiên.
Mộng Vân Thường
Tất nhiên, Thiên Đạo vốn keo kiệt,  hề mở hết  bộ cho Lê Diệu. Nó chỉ cho cô sử dụng một khu vực nhỏ – Đào Hoa Nguyên.
Dù , chỉ riêng phần  thôi cũng  khiến    ngẩn ngơ. Nơi Lê Diệu ở là một rừng hoa đào rực rỡ trải dài, sắc hồng nhuộm cả  gian. Một con suối nhỏ trong vắt uốn lượn quanh, bên bờ suối là những con thú nhỏ xinh xắn đang thong thả dạo chơi, tạo nên một khung cảnh yên bình như bước  từ tranh thủy mặc.