Thiên Đạo thật sự   dính dáng gì đến Lê Diệu nữa.   cô  đó, yếu ớt đến mức tưởng chừng sắp chết, nó đành cắn răng đưa cô đến một linh tuyền khác để cứu chữa.
Không ngờ,  khi hút cạn ba dòng linh tuyền liên tiếp, Lê Diệu cuối cùng cũng hồi phục  . Lúc , Thiên Đạo nhỏ  nhịn  nữa, òa lên :
"Hu hu hu! Cô đúng là yêu tinh mà! Trả linh tuyền cho !"
Nhờ linh khí dồi dào, Lê Diệu  luyện thành thể chất kim cương bất hoại. Dù tu vi vẫn là  thường, nhưng  thể  cực kỳ cứng cáp, đến cả tu sĩ Nguyên Anh cũng khó lòng đả thương.
Thấy nhóc Thiên Đạo  lóc thảm thương, Lê Diệu  phần áy náy, giọng hạ thấp xuống an ủi:
"Xin ...   cố ý  mà."
"Hừ!" Thiên Đạo nhỏ hất mặt,  thèm tin cô nữa. Giờ nó  nhận : Lê Diệu chẳng qua chỉ đang lợi dụng nó mà thôi.
"Cô hồi phục  đúng ? Vậy thì mau rời khỏi đây!"
Nó  còn  giữ cô . Người gì mà nuốt hết thiên tài địa bảo của    chừa một mống!
Mộng Vân Thường
Lê Diệu nhướn mày, mỉm :
"Cậu  đuổi ? Không cần  giúp đuổi kẻ trộm khí vận nữa ?"
"Không cần!" Thiên Đạo nhỏ lạnh lùng.
Lê Diệu ung dung đáp: "Thế chẳng   thiệt ?  ăn của  bao nhiêu linh dược,  ở trong Linh Lung Tiên Phủ, mặc tiên y, hút sạch ba dòng linh tuyền... Sau đó   là , chẳng để  gì cả."
Nhóc Thiên Đạo đau lòng co  . Cô   sai... Nếu để cô  như thế, đúng là thiệt to!
Nghĩ tới căn "nhà ma" thần bí đang mang   Lê Diệu, ánh mắt Thiên Đạo lóe lên:
"Cô để  nhà ma cho !"
Lê Diệu bật ,  Thiên Đạo như  một đứa trẻ tham lam:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/592.html.]
"Nhà ma thì  .  thế  nhé,  sẽ mở một chi nhánh nhà ma tại đây, cho sinh linh ở thế giới   tìm cơ duyên. Coi như trả công cho ."
Thiên Đạo lập tức thấy hứng thú. Nó  hiểu rõ nhà ma là gì, nhưng bằng trực giác, nó  chắc đây là thứ  .
Tuy nhiên...
Nó  do dự. Một mặt thì tham lam  giữ những điều   trong nhà ma, mặt khác   yên tâm về Lê Diệu. Đầu óc rối tung, Thiên Đạo gãi đầu, bối rối chẳng  quyết định  .
Một lúc , nó mới :
"Vậy cô cứ ở  đây  . Chi nhánh nhà ma khoan hãy mở,  cần quan sát thêm."
"Không thành vấn đề." Lê Diệu mỉm , gật đầu đồng ý.
Từ đó, cô ở  nơi . Mỗi ngày đều thảnh thơi dạo chơi khắp nơi, đến khi đói hoặc mệt  gọi nhóc Thiên Đạo đến chuẩn  đồ ăn, nước uống.
Nửa tháng trôi qua, Lê Diệu vẫn  tìm  bất kỳ môn phái tu tiên nào. Cô hỏi thăm  dân, nhưng ai nấy đều lắc đầu. Chỉ  một ông chủ quán trọ   chút ít,  rằng trong hoàng thành  một vị quốc sư  đồn là tiên nhân.
Nghe xong, Lê Diệu nhíu mày, nghi ngờ gọi Thiên Đạo nhỏ:
"Này nhóc Thiên Đạo,    đang lừa  ? Không   bảo  đến đây để học pháp môn tu tiên ? Sao chẳng thấy tông môn nào ?"
Thiên Đạo nhỏ  chột , lúng búng trả lời:
"  cho cô học mà! Chỉ là... cô  tìm thấy thôi,   đổ  cho  chứ..."
Lê Diệu thở dài. Cô nhận   thể trông mong gì  nhóc Thiên Đạo keo kiệt và gian xảo  . Muốn tu tiên,  lẽ cô  tự lo lấy.
Nhớ đến  chồng từng g.i.ế.c vợ để chứng đạo trong ký ức của nguyên chủ, Lê Diệu quyết định điều tra thêm về . Một kẻ  thể  đến mức , chắc chắn là tu sĩ.
Cũng may,  đó Thiên Đạo  truyền ký ức của nguyên chủ cho cô, để cô  thể dễ dàng hòa nhập  thế giới .
Theo ký ức đó,  chồng tên là Doãn Thân — một nam tử tuấn tú, khí chất khác . Năm xưa, nguyên chủ gặp   khi đang  lễ Phật. Hắn  thương nặng, m.á.u me đầm đìa, nhưng gương mặt  vẫn thanh tú như tiên.
Nguyên chủ động lòng trắc ẩn, liền đưa  về chăm sóc...