phụ nữ trung niên nghiêm túc lên tấm bảng treo cửa tiên phủ, nơi hai chữ lớn: "Lê Phủ".
Rõ ràng đây là nhà của khác, là Mộ Thần Long như đồn đoán. vấn đề là—khí thế của tiên phủ quá mức kinh . Tiên khí bốc lên ngùn ngụt, phảng phất trong khí là hương thơm dịu nhẹ của linh thảo quý hiếm, mỗi viên đá, mỗi ngọn cây trong sân đều tỏa linh quang lấp lánh.
Ai nấy đều thầm kinh hãi trong lòng, nhưng lòng tham trỗi dậy mạnh mẽ.
Ban đầu họ chỉ đến đây để tìm thiên tài địa bảo, nào ngờ phát hiện một tiên phủ to lớn, rõ ràng là một cơ duyên hiếm trong đời. Làm thể bỏ qua ?
Thế nhưng cơ hội luôn kèm hiểm họa. Nếu chủ nhân tiên phủ là một vị đại năng đang ẩn cư nơi đây, thì bất cứ hành động xâm phạm nào cũng thể đổi bằng cái giá là mạng sống.
Vì e ngại, ai dám manh động. Cả đám cứ giằng co ngoài cửa, tiến mà cũng chẳng lùi.
Mộng Vân Thường
lúc , vài luồng kiếm quang xé rách tầng mây, lao thẳng đến như sấm sét giữa trời quang. Trong nháy mắt, ba bóng đáp xuống cổng Lê Phủ.
Còn ai kịp phản ứng, ba đó đường hoàng bước thẳng tiên phủ như thể là nhà .
"Cái quỷ gì ?!" Có giận đến mức buột miệng chửi thề, "Gan cũng to quá đấy!"
Ai nấy đều sững sờ. Đây là tiên phủ, là nơi đồn rằng tiên nhân cư ngụ. Mấy sợ c.h.ế.t ?
Ngay đó, một giọng vang lên giữa đám đông: "Là nhà họ Doãn!"
Không khí lập tức chùng xuống.
Nhà họ Doãn—một trong bảy đại gia tộc tu tiên, nổi danh thiên hạ với tiếng ... là kẻ điên. Họ tu luyện đủ loại đạo lý kỳ quái, từ Vô Tình Đạo, Đa Tình Đạo, Thần Đạo, đến cả những đạo ai dám nghĩ đến như... Đạo Nấu Ăn, thậm chí từng tu theo cả Đạo Kẻ Hèn.
Tuy thiên hạ chê, nhưng ai dám thẳng mặt. Bởi vì đám nhà họ Doãn điên thật sự, liều mạng thì thèm màng sống chết.
Ban nãy còn hoảng hốt khi thấy ba dám xông , giờ thì hiểu —hóa là nhà họ Doãn. Hiểu , hiểu hết .
Lê Diệu lẫn trong đám đông, dáng vẻ nhàn nhã như đang xem trò vui. Ánh mắt cô đầy hứng thú, chẳng hề chút bận tâm khi đang dẫm nát sân nhà .
Nhóc Thiên Đạo bên trong nhịn nữa, vội vàng truyền âm đến cô: "Này! Cô cứ như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/594.html.]
Lê Diệu thản nhiên đáp : "Không thì gì?"
"Đó là nhà của cô đấy!" Nhóc Thiên Đạo sốt ruột như nhảy dựng lên.
Cô nhún vai, tay giơ lên như phủi sạch trách nhiệm: " chỉ là khách trọ, nhà của ? Tiên phủ là của mà."
Nhóc Thiên Đạo chột , chớp mắt đột ngột nhớ : "Ờ đúng ... Là của !"
Lê Diệu rộ lên, ánh mắt tinh quái: "Cậu Thiên Đạo kiểu gì ? Người thì , cũng giữ nổi tiên phủ của . Mất mặt thật."
"Không thế!" Nhóc Thiên Đạo ngượng ngùng phản bác, giọng cao vút: "Ta là Thiên Đạo, nếu cho, ai bước !"
"Dám chắc ?" Lê Diệu mỉm, ánh mắt trêu ghẹo.
Nhóc Thiên Đạo tức tối, hô to: "Cứ chờ đó!"
Vừa dứt lời, cánh cửa tiên phủ sáng bừng lên, ánh kim sắc bao phủ, trong khoảnh khắc phát một luồng lực lượng khủng khiếp đánh văng ba nhà họ Doãn đang định tiến .
"Trời ơi!" Một tu sĩ trẻ kìm mà hô lên, "Bị đánh bay luôn !"
"Đó là Doãn Thần chân nhân mà, tu sĩ Nguyên Anh tầng tám đấy! Vậy mà phản kháng nổi!" một khác thì thào.
"Tiên phủ ... chẳng lẽ do Hóa Thần đại năng lưu ? Quá mạnh !"
Đám đông sôi sục bàn tán, nọ truyền tai , kinh ngạc ngớt.
Nhóc Thiên Đạo hả hê hiện bên cạnh Lê Diệu, hóa thành một thiếu niên trong suốt, ngẩng cao đầu khoe khoang: "Thấy ? Ta lợi hại ?"
Lê Diệu gật đầu, giơ ngón cái: "Lợi hại thật."
"Hi hi!" Nhóc Thiên Đạo tít mắt. Được cô gái phiền phức khen một câu, cảm giác như sảng khoái tận thiên linh cái.
Nó còn định khoe tiếp thì đột nhiên thấy Lê Diệu bước thẳng về phía cổng tiên phủ.
Hành động bất ngờ khiến bộ đám phía sững sờ. Không ai hiểu rốt cuộc cô đang định gì…