"Cô gái  là ai ?"
Một nam tu sĩ trong đám đông nhíu mày nghi hoặc. Hắn quét ánh mắt qua  Lê Diệu,  nhíu mày  tiếp:
"Khí tức bình thường,  hề  chút linh lực nào… chẳng lẽ chỉ là một phàm nhân?"
Một nữ tu trung niên  vẻ hiền hậu  thấy cô gái nhỏ  lạc lõng giữa đám đông tu sĩ liền khẽ nhắc nhở:
Mộng Vân Thường
"Cô bé, nơi   thích hợp cho  phàm như cô. Mau xuống núi trở về nhà ."
Lê Diệu ngẩng đầu lên. Gương mặt xinh  thoáng chút ngơ ngác:
"Về nhà? … đây chính là nhà của  mà."
Câu   như một quả b.o.m nổ giữa đám . Mọi ánh mắt lập tức dồn hết về phía cô, đầy ngạc nhiên và khó tin.
Người phụ nữ trung niên lắp bắp, giọng gần như  tin nổi  tai :
"Cô… cô   gì? Đây… là nhà của cô?"
Lê Diệu gật đầu, vẻ mặt  nghiêm túc:
" .  sống ở đây."
Nói xong, cô bước thẳng đến  cửa Tiên Phủ,  đó. Cô  hề tiến , nhưng điều lạ lùng là cánh cửa  hề phản ứng gì, cũng chẳng đẩy cô  như những  khác.
Đám đông trở nên xôn xao.
Một tu sĩ già  vẻ đạo mạo, vội niệm pháp quyết,  bấm ngón tay tính toán  lẩm bẩm.  càng tính, sắc mặt ông  càng nhăn , cuối cùng thở hắt :
"Kỳ lạ…    tính  gì."
Bên cạnh ông, một  đàn ông   phát  ánh vàng lấp lánh   ghế,  lạnh:
"Thật là mặt dày! Đây là Tiên Phủ, chẳng lẽ một phàm nhân như cô  sống ở đây?  là  khoác    hổ!"
Lời chế giễu  khiến đám đông bật , xì xào bàn tán.
"Phải đấy! Một cô gái bình thường  dám nhận Tiên Phủ là nhà , đúng là trò !"
"Ngay cả Doãn Thần chân nhân còn  đánh bay  ngoài, cô  thì  gì đặc biệt?"
 lúc ,   kinh hô:
"Nhìn kìa! Doãn Thần chân nhân!"
Mọi ánh mắt lập tức chuyển hướng. Cách đó  xa, Doãn Thần đang   mặt đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu. Hai  tử họ Doãn  bên cạnh  cũng bất tỉnh nhân sự, sống c.h.ế.t  rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/595.html.]
Thế nhưng Lê Diệu chẳng thèm để tâm đến ồn ào xung quanh. Cô điềm nhiên bước đến  cửa lớn, nhẹ nhàng đẩy  và bước thẳng  trong!
"Á á á!!"
Cả đám  há hốc mồm, mắt tròn mắt dẹt như thấy quỷ.
Nhóc Thiên Đạo trong  gian Tiên Phủ thì nghiêm mặt như  đè ép:
"Đồ Lê Diệu  xa! Cô  lợi dụng  để  màu nữa !"
Nó thật sự  thể chịu nổi! Trên đời   từng thấy ai  "tạo nét" như cô ! Dù tu vi  áp chế chỉ còn mức phàm nhân, nhưng lúc nào cũng bày trò, diễn vai vô tội đến tài tình.
Lê Diệu  xuống bậc cửa, ánh mắt ngây thơ vô tội:
" về nhà mà.    gì ?"
Nhóc Thiên Đạo hừ một tiếng:
"Cô  lợi dụng !"
" lợi dụng  cái gì chứ?" – Cô chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ  chút giả tạo – "Tiên Phủ  là của , đúng ? Nếu là của , thì dĩ nhiên   thể để ai   là . Cậu ngăn họ  là đúng. Còn ,  chỉ về nhà thôi, chẳng  gì sai cả."
"…"
Nhóc Thiên Đạo bĩu môi,  mặt sang hướng khác:
"Lúc nào cô cũng  đúng!"
Lúc , bên ngoài Tiên Phủ,   kéo đến càng lúc càng đông. Họ vốn định tìm đường đến Mộ Thần Long, nhưng giữa đường   ánh sáng chói mắt từ Tiên Phủ hấp dẫn nên lập tức đổi hướng, tụ  nơi đây.
Lê Diệu  đầu thấy nhiều tu sĩ đến thế, trong lòng  khỏi hào hứng. Cô lấy ghế từ trong nhà , đặt ngay  cửa Tiên Phủ,  đung đưa chân, thoải mái ngắm nghía đám tu sĩ phía ngoài qua cánh cổng đang mở.
Phía ngoài, đám đông tu sĩ xôn xao bàn tán  ngừng.
"Người  là ai ? Chẳng lẽ là chủ nhân của Tiên Phủ?"
"Không thể nào! Trên  cô    chút linh lực nào, rõ ràng chỉ là  thường!"
"Biết  đấy,  khi nào cô  là đại năng tu sĩ   nguyên, tu vi cao đến mức chúng   nhận ?"
"Khó …   cô  còn  trẻ, ngây thơ trong sáng thế ,  giống cao nhân gì?"
"Hay là chúng  thử thăm dò một chút xem ?"
Mặc dù ngoài đó  hàng trăm  tụ tập, nhưng họ  thuộc cùng một thế lực, thậm chí còn  kẻ thù đối đầu. Tuy nhiên,  , khi  đến việc "thử thăm dò Lê Diệu", tất cả  bất ngờ đồng lòng, lập thành một liên minh tạm thời.
Cuối cùng, một nữ tu trung niên  vẻ hòa nhã nhất  cử   đại diện, tiến lên để  chuyện .