Con đường tu tiên xưa nay vốn gập ghềnh gian khổ,  bao    dừng bước giữa chừng. Việc  thể kiên trì tu luyện đến ngày hôm nay,  thì dễ nhưng   hề đơn giản.
Những tán tu đang   tiên phủ, thực  chỉ mong  lòng một vị tiểu tiên tử  tính tình hiền lành, để đổi lấy chút ban thưởng— ai trong bọn họ  điều gì trái với đạo trời đất . Vậy mà Kim Đại Bảo   đó, thản nhiên mỉa mai, khiến ai nấy đều bực bội.
Kim Đại Bảo khinh khỉnh  đám   mặt, giọng đầy chua chát:
"Các   lấy lòng thì cứ việc.  đừng trách   cảnh báo , lỡ mất cả chì lẫn chài, vứt cả tự tôn mà chẳng nhận   gì thì cũng đừng oán ai."
Một lão giả râu tóc bạc phơ bước  từ hàng ngũ, chính là Vương Ngũ. Ông khoát tay,  nhẹ:
"Không cần thiếu chủ bận tâm. Tất cả đều do lão Vương  tự nguyện.  sẵn sàng đánh cược, cũng sẵn sàng chấp nhận thua."
Dứt lời, ông bước tới gần tiên phủ, quỳ một gối xuống, vén áo bái lạy Lê Diệu một cách trang trọng.
"Tiểu tiên tử, tiểu nhân là Vương Ngũ. Vì tiên tử, nguyện  trâu  ngựa,  oán  hối."
Lê Diệu bất ngờ  hành động , vội vàng  dậy, khẽ đưa tay  đỡ ông , giọng đầy lo lắng:
"Đừng quỳ  . Mau  lên ."
Xung quanh im phăng phắc, ai nấy đều sửng sốt. Dù Vương Ngũ chỉ là một tán tu bình thường, thiên phú chẳng nổi trội,  xuất  thấp kém, nhưng ông là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thật sự.
Tuổi thọ của cảnh giới Kim Đan là  tám trăm năm, mà ông  sống tới bảy trăm tám mươi năm—chỉ còn vỏn vẹn hai mươi năm nữa là cạn kiệt dương thọ. Ai cũng hiểu, trong tuyệt vọng,    thể  đủ  chuyện.  hành động  vẫn quá bất ngờ.
Trên con đường tu hành, ai chẳng từng là thiên tài của một vùng? Từ luyện khí, trúc cơ đến Kim Đan, từng bước đều là gian nan chọn lọc,    đến cuối cực kỳ hiếm hoi.
Vương Ngũ tuy  nổi bật,  nhập đạo muộn,  các môn phái lớn coi thường, nhưng ông từng bước, từng bước tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ ở tuổi năm mươi—đó  là điều phi thường.
Một  như , rõ ràng là   gan,  dũng, dám đánh cược cả tính mạng của .
Trong đầu Lê Diệu vang lên giọng  quen thuộc—là nhóc Thiên Đạo,  luôn  theo cô như một linh thể  ý chí riêng.
“Nhóc Thiên Đạo,  thấy  về  tên Vương Ngũ ?” cô truyền âm hỏi.
Không  tiếng trả lời.
Cô bĩu môi, lười biếng :
“Đừng  là    nhé? Làm Thiên Đạo kiểu gì mà chẳng hiểu chuyện gì thế?”
Ngay lập tức, một luồng sáng lóe lên, nhóc Thiên Đạo xuất hiện với vẻ mặt giận dỗi:
“Ai bảo   ?   rõ chứ! Tên Vương Ngũ     , nhưng cũng chẳng  kẻ . Ông   tiến  lùi, hành động quyết đoán, đúng là hạt giống tu đạo đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/598.html.]
Cậu  dừng  một chút   tiếp:
“Chỉ tiếc là nhập đạo muộn, vận khí kém, tu luyện  đơn độc, nên  đường vòng  ít. Phúc duyên ít ỏi,  sống  bao lâu nữa.”
Lê Diệu gật đầu, trong lòng   tính toán. Nếu như lời nhóc Thiên Đạo  là thật, thì   vẫn còn giá trị sử dụng.
Cô   gì thêm, chỉ bước tới, mở rộng cánh cổng tiên phủ   sang Vương Ngũ:
“Vào .”
Vương Ngũ ngẩn .
Vị tiên tử … dễ dụ  ?
Mình chỉ quỳ một cái mà cô   mở cửa mời ?
Những tán tu phía  cũng choáng váng   nên lời. Họ nhao nhao trong bụng:
Tiên nữ  rốt cuộc ngây thơ đến mức nào  trời?!
Nhóc Thiên Đạo cũng tức tốc lên tiếng, giọng  giấu nổi hoảng hốt:
“Cô cho ông   thật ? Cô định thu nhận ông   thuộc hạ ?    ,    ! Thọ nguyên sắp hết, vận  lụn bại, chẳng chống đỡ  bao lâu !”
Lê Diệu mỉm  đầy tự tin:
“Đó là   thôi. Bây giờ ông  gặp   , thì   thể  là phúc vận kém  nữa?”
Thiên Đạo im bặt.
Một lúc ,   rít qua kẽ răng:
“Cô  định bắt  giúp ông  đấy chứ?   cho cô , tuyệt đối   chuyện đó!  là một Thiên Đạo công bằng, đối xử bình đẳng với  sinh linh!”
Mộng Vân Thường
Lê Diệu liếc mắt, hừ lạnh:
“Công bằng cái đầu . Một tên trộm nhỏ trong nhà còn  trị nổi, còn đòi gì nữa? Nói thật,  đúng là cái đồ vô dụng, mặt dày!”
Nhóc Thiên Đạo tức điên, suýt nữa thì nhào tới bóp cổ cô, nhưng rốt cuộc vẫn  Lê Diệu  ngơ.
Cô  sang Vương Ngũ, giữ vẻ ngây thơ quen thuộc, mỉm  vẫy tay:
“Vào .”
Vương Ngũ  thể kìm  sự xúc động, cẩn trọng bước  trong tiên phủ.