kịp gì, Lê Dương siết chặt cánh tay , giọng mềm mại vang lên bên tai:
"Tử Mặc."
Lê Dương ngọt ngào nghiêng đầu, lắc nhẹ cánh tay .
Trong khoảnh khắc thấy cô , nỗi hoang mang và đau lòng của Tịch Tử Mặc lập tức tan biến.
Anh nhận nhầm .
[Tư Niệm Sơn Hải]—cô gái thông minh, sắc sảo mà ngưỡng mộ bấy lâu—chính là Lê Dương.
Còn Lê Diệu? Một đứa con gái xí, thô kệch như , thể là hằng mong đợi?
—
Bên ngoài biệt thự nhà họ Lê, Lê Diệu chậm rãi bước .
Gió đêm lạnh lẽo lướt qua làn da, nhưng trán cô lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt.
Cô mới chỉ rời khỏi nhà họ Lê, mới chỉ chống mệnh lệnh của Diệp Thúy Vân một , mà cảm giác như bộ sức lực rút cạn.
Trên cô như mang theo một chuỗi xích vô hình, mỗi bước đều kéo theo cơn đau âm ỉ đến tận xương cốt.
Lê Diệu cắn răng chịu đựng, bàn tay bất giác siết chặt điện thoại.
Đột nhiên, cô nhớ đến mã QR mà quét từ tay gã thần côn nọ.
Không chần chừ, cô mở điện thoại lên.
Ứng dụng tải về, biểu tượng của nó nhỏ xíu ở góc màn hình, đen thui như một cục than, trông chút ngờ nghệch nhưng đáng yêu lạ thường.
Lê Diệu suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn .
Vừa chạm màn hình, một giao diện hiện , dòng chữ kỳ lạ chậm rãi hiện lên mắt cô:
[Chào mừng đến với ứng dụng Nhà Ma Phong Đô. Vui lòng đến vùng ngoại ô, cách thành phố Phong Đô 80km, để thừa kế khu vui chơi Nhà Ma Phong Đô.]
Ngay khi dòng chữ đó xuất hiện, những gông xiềng vô hình cơ thể Lê Diệu đột nhiên biến mất.
Toàn cô nhẹ bẫng, như thể trút bỏ một tảng đá ngàn cân đè nặng suốt bao năm.
Ánh mắt cô dần sáng lên.
Ứng dụng ... thật sự tác dụng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/6.html.]
Không cần suy nghĩ thêm, Lê Diệu lập tức lên mạng đặt vé tàu Phong Đô.
Cô chịu đủ .
Suốt bao năm qua, cô nhà bác cả chèn ép, bắt nạt, trói buộc trong một vòng lặp lối thoát.
, cô sẽ thật xa.
—
Phong Đô.
Mộng Vân Thường
Thành phố quê hương của cô—Tạ Vĩnh An.
Một tỉnh lị hạng hai, thể sánh với Bắc Kinh, Thượng Hải Quảng Châu xa hoa, nhưng dù cũng là một thành phố phát triển tệ.
Quan trọng hơn, nơi đó nhà họ Lê.
Từ Ninh Thành đến Phong Đô, cách vô cùng xa.
Tiền trong tay Lê Diệu nhiều, cũng chẳng cuộc sống ở đó sẽ , vì , cô chỉ dám mua vé tàu thường.
Một chuyến tàu kéo dài gần tám tiếng đồng hồ.
Những năm qua, cô từng cố gắng việc, nhưng vận xui cứ đeo bám, khiến cô liên tục mắc sai lầm hoặc thương vô cớ.
Không giữ công việc nào lâu dài, tiền tiết kiệm cũng chẳng bao nhiêu.
Đồ đạc ở nhà bác cả, cô định lấy .
Dù , cũng chỉ là mấy thứ rách nát.
Những giấy tờ tùy và vật dụng quan trọng, cô vẫn luôn mang theo bên .
—
Sau một ngày dài mệt mỏi, cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, Lê Diệu cũng đặt chân đến vùng ngoại ô của thành phố Phong Đô.
Trên bản đồ điện thoại hề hiển thị vị trí của Nhà Ma Phong Đô. Lê Diệu mất nhiều công sức mới thể tìm nơi .
Trước mắt cô là một khu vui chơi rộng lớn nhưng hoang tàn, đổ nát. Ngay cả tấm biển hiệu cũng rách tả tơi, chỉ còn đủ để nhận bốn chữ mờ nhạt: [Nhà Ma Phong Đô].
Tường bao quanh khu vực cao ngất, phủ kín rêu phong, khắp nơi tràn ngập sương mù dày đặc. Đứng bên ngoài thể thấy bên trong .
Trời tối, xung quanh vắng lặng đến đáng sợ. Gió lạnh thổi qua, mang theo âm thanh rì rào như tiếng ai đó thì thầm trong bóng đêm.
Lê Diệu bước đến cánh cổng lớn cũ kỹ, chần chừ suy nghĩ cách để tiếp quản khu Nhà Ma .