Vừa bước  Mộ Thần Long, Lê Diệu lập tức  truyền tống đến một nơi   xa lạ. Xung quanh vắng lặng, chẳng  bóng dáng một ai, chỉ còn   cô giữa vùng đất hoang sơ đầy linh khí mịt mù.
Đây là  đầu tiên cô đặt chân  bí cảnh, trong lòng  khỏi dấy lên cảm giác háo hức xen lẫn dè chừng. Cô lập tức gọi nhóc Thiên Đạo bằng giọng thúc giục:
"Nhóc Thiên Đạo,  đây nhanh lên! Mau giải thích cho   nơi  rốt cuộc là cái gì? Mộ Thần Long  gì đặc biệt?  đang ở  thế?"
Nhóc Thiên Đạo đáp  bằng giọng lè nhè khó chịu,   mấy vui vẻ.
Thấy , Lê Diệu bực , khoanh tay  ngực, nhướng mày trách móc:
"Cậu  Thiên Đạo kiểu gì mà tệ thế hả? Thứ gì cũng giấu giấu giếm giếm, hỏi cái gì cũng  chịu . Bộ    đồ  ? À, quên mất, thế giới  của  vốn dĩ  mục nát ,  gì còn gì để khoe."
Nghe , nhóc Thiên Đạo giãy nảy lên, hét toáng:
"Ai bảo thế giới  mục nát?  là Thiên Đạo mạnh nhất! Thế giới của  cũng là một trong những vị diện đỉnh cao đấy nhé!"
Lê Diệu nghiêng đầu, nửa tin nửa ngờ:
"Vậy ? Nếu thế giới của  mạnh như lời  , thì  một cái Mộ Thần Long thôi mà cũng giấu nhẹm? Vương Ngũ  nơi  chẳng qua là một ngôi mộ của Thần Long, cứ một trăm năm mở  một , bao nhiêu    , chẳng  gì gọi là bí cảnh đỉnh cao cả.  cá là mấy Thiên Đạo ở vị diện khác còn chẳng thèm ngó ngàng."
Cô lắc đầu  vẻ tiếc nuối:
"Chậc, đến cả giới thiệu cũng  dám, là vì  nghèo  vì  keo kiệt ?"
Nhóc Thiên Đạo tức đến phát điên:
" chỉ đang cảnh giác cô thôi nhé!"
Lê Diệu hừ lạnh:
"  đòi đồ , chỉ  tìm hiểu một chút cũng  cho? Cậu    gọi cái kiểu giấu giếm  là gì ? Là coi cái chổi cùn trong nhà như bảo bối đấy!"
Cô tiếp tục mỉa mai:
Mộng Vân Thường
" từng đến nhiều vị diện . Mấy vị diện quý tộc , Thiên Đạo    tặng bảo vật, thậm chí  vị còn đưa cả bản nguyên thế giới cho . Người  gọi đó là hào phóng. Còn ? So với họ thì đúng là nhỏ nhen đến mức    luôn!"
Thiên Đạo rít lên, bực bội:
" nhỏ nhen hồi nào?   rộng rãi là đằng khác!"
Lê Diệu khoanh tay, mắt sáng như :
"Thế thì mau giới thiệu Mộ Thần Long cho  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/605.html.]
"Được thôi, giới thiệu thì giới thiệu!" – Thiên Đạo hừ một tiếng,  bắt đầu giải thích  giấu giếm.
Hắn , Mộ Thần Long thực chất  quá đặc biệt. Tuy nhiên, bên trong  hai loại bảo vật vô cùng quý giá: Long Tiên Thảo và Long Tức.
Long Tức là thứ vô cùng hiếm hoi, bởi các Thần Long  c.h.ế.t từ lâu, dù mộ  phong ấn nhưng lượng Long Tức còn sót  gần như  tan biến hết theo năm tháng.
Còn Long Tiên Thảo thì vẫn còn. Đây là loại linh dược cực kỳ hiếm thấy, thường  dùng để luyện chế đan dược kéo dài thọ nguyên. Hình dáng của nó  đặc biệt, lá dài, thanh mảnh như râu rồng,   phủ một lớp lục sắc óng ánh.
Nghe đến đây, ánh mắt Lê Diệu sáng lên. Cô  quanh, bỗng phát hiện  xa  một bụi cỏ xanh thẫm, trông  giống mô tả của Long Tiên Thảo. Không kìm , cô liền vươn tay  định hái.
"Nhóc Thiên Đạo,   xem, chỗ    Long Tiên Thảo ?"
Cô  dứt lời, một tia sáng trắng bỗng lóe lên, đánh mạnh  cổ tay cô, khiến tay lệch sang bên, chụp  một bụi cỏ dại khác. Mà cây Long Tiên Thảo  thì... biến mất.
Lê Diệu sững sờ:
"...Hả?"
Nhóc Thiên Đạo hừ lạnh:
"Hả cái gì?    , cô   tùy tiện đụng  bảo vật của !"
Lê Diệu chép miệng, giọng bất lực:
" là keo kiệt thật sự."
Cô cúi đầu  bụi cỏ trong tay. Dù chỉ là cỏ dại, nhưng cây cỏ   hình dáng  kỳ lạ, uốn lượn như một con rồng khô quắt.
"Cái  là gì ?   thấy  loại cỏ nào giống nó xung quanh cả." – Cô tò mò hỏi.
Thiên Đạo đáp:
"Đó là cái bóng của Long Tiên Thảo, gọi là Long Khô Thảo."
"Cỏ mà cũng ... bóng á?" – Lê Diệu tròn mắt.
"Chứ ! Mấy thứ linh dược đẳng cấp cao đều  thể để  bóng linh lực mà!" – Thiên Đạo kiêu ngạo giải thích.
Lê Diệu nhấc cây cỏ lên, ngắm nghía một lát  hỏi:
"Cái bóng  chắc cũng quý đúng ? Thế    để  hái ?"
Nhóc Thiên Đạo  khẩy, giọng đầy gian trá:
"Hì hì, đây là hình phạt. Ai bảo cô dám định hái Long Tiên Thảo của ?  quyết định , nếu cô còn dám đụng  bảo vật vô chủ nào trong thế giới , cô sẽ  phạt bằng cách... nhận về một món tạp vật vô thưởng vô phạt. Vừa quê  tức, khỏi cần lấy đồ ngon nữa!"