Cái bóng của Long Thiên Thảo — Long Khô Thảo —  tác dụng ngược  . Chỉ cần ăn  là mất  một trăm năm tuổi thọ. Ngay cả ngửi thôi cũng đủ khiến   giảm vài ngày tuổi thọ.
Kẻ đưa cây cỏ  cho Lê Diệu bật  khoái chí, khoanh tay :
"Ha ha ha, cô   đây là thứ   tốn bao công sức mới lấy  từ Long Thiên Thảo ? Người bình thường còn  từng  đến cái tên Long Khô Thảo đấy. Cô nên cảm thấy vinh hạnh mới ."
Lê Diệu  xong, chẳng  chẳng rằng, định vứt ngay cây cỏ trong tay .   kịp hành động, một con bướm đủ màu bất ngờ bay đến, mang theo hương thơm thoang thoảng và ánh sáng lấp lánh.
Ngay  đó, một bóng đỏ đáp xuống nhẹ nhàng  mặt cô — Tần Phong Nhiên.
Tần Phong Nhiên xuất hiện như tiên nhân hạ thế,  vận trường bào đỏ rực, phong thái ung dung, khuôn mặt  tuấn như bước  từ tranh vẽ. Hắn nhẹ nhàng mỉm , mắt ánh lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, giọng  mềm mại như gió xuân:
Mộng Vân Thường
"Lê cô nương."
Lê Diệu  sững , vô thức gật đầu chào . Người đàn ông …  thật đấy.
Tần Phong Nhiên tiến thêm một bước, ánh mắt lướt qua cây cỏ đang  trong tay cô. Khi  thấy hình dáng khô héo như rồng co quắp của Long Khô Thảo, đồng tử  thoáng co  — đây là thứ   từng thấy bao giờ!
Hắn là  nhà họ Tần, một trong bảy đại gia tộc tu tiên,   qua vô  điển tịch, gặp  ít bảo vật kỳ dị.  cây cỏ … khí tức kỳ lạ, hình dáng quái dị, tản  năng lượng đặc biệt — nhất định là chí bảo!
Và  đang cầm nó trong tay  là Lê Diệu, kẻ  Thiên Cơ Các phán là nữ Phúc Vận,  mang đại khí vận,  Thiên Đạo che chở. Những bảo vật  khác tìm kiếm cả đời  thấy, nàng  chỉ cần giơ tay là . Những thứ  đời  từng , nàng  "vô tình" nhặt .
Tần Phong Nhiên thầm hít sâu một . Hắn  rõ, với nữ Phúc Vận,  thể cướp đoạt, chỉ  thể khiến nàng tự nguyện dâng tặng.
Nghĩ ,  nhoẻn miệng , giọng  trầm thấp, đầy mê hoặc:
"Lê cô nương, thứ trong tay cô… là cây gì ?"
Lê Diệu liếc  cây Long Khô Thảo trong tay, ban đầu định vứt , nhưng nghĩ  — dù nó  hại, vẫn là đồ quý hiếm. Biết     thể đổi lấy thứ khác. Nghĩ thế, cô lấy một hộp ngọc, cẩn thận bỏ cây cỏ  bên trong.
Tần Phong Nhiên chăm chú  từng động tác của cô,  đó nghiêm túc :
" từ nhỏ  thích sưu tầm các loại thảo dược  hình thù đặc biệt. Không  cô  thể… nhường  cây cỏ đó cho  ?"
Hắn còn chủ động ngỏ lời: "Nếu cô đồng ý,  sẽ trao đổi bằng bảo vật tương xứng."
Lê Diệu kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/606.html.]
"Anh…   cây cỏ  á?"
"Ừ." Tần Phong Nhiên gật đầu chắc nịch.
"Vậy… lấy  ." Cô  nghĩ ngợi gì, thản nhiên đưa hộp ngọc cho .
Tần Phong Nhiên  ngờ nàng  hào phóng như .   vẫn lắc đầu, lễ độ :
"Không công  nhận lộc. Dù là một cọng cỏ, cũng  thể lấy mà  trao đổi."
Nói xong,  lấy từ nhẫn trữ vật  một thanh kiếm tỏa sáng băng lạnh:
"Đây là Kiếm Hàn Quang, lấy từ Băng Nguyên phương Bắc. Lê cô nương, xin nhận cho."
Trước khi Lê Diệu kịp mở miệng, giọng  non nớt của nhóc Thiên Đạo vang lên trong đầu cô:
"Kiếm Hàn Quang?! Hắn điên  ?! Dùng Kiếm Hàn Quang để đổi lấy cái thứ c.h.ế.t  đó? Tên ngốc  đầu óc  vấn đề!"
Nghe thế, Lê Diệu lập tức hiểu  — thì  đây là bảo vật cực kỳ trân quý!
Cô còn  phản ứng gì, Tần Phong Nhiên tưởng nàng thấy  đủ, vội vã lấy thêm một túi trữ vật:
"Trong đây  mười nghìn linh thạch. Nếu cô  hài lòng,  còn  thể đưa thêm."
Lê Diệu  túi trữ vật,   thanh kiếm lấp lánh,  nhịn  mà bật :
"Ha ha… đủ , đủ ! Thật sự đủ !"
Cô nhanh tay ném hộp ngọc cho ,  đó vui vẻ nhận lấy bảo vật quý giá.
Vừa nhận xong, cô truyền âm cho nhóc Thiên Đạo, giọng tràn đầy đắc ý:
"Thấy ? Là  chủ động đổi đấy nhé. Không  đồ vô chủ .   thể nhận, đúng ?"
Nhóc Thiên Đạo thở dài ngao ngán, lẩm bẩm đầy bất mãn:
" là tên ngốc. Được gọi là thiên tài trong bảy đại gia tộc tu tiên mà đầu óc để    … Thật là mất mặt!"