Nhóc Thiên Đạo hừ mũi một tiếng, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì:
"Long cốt thật     lấy sạch từ lâu . Thứ cô đang cầm chỉ là hàng   giả, thật  chỉ là mấy cục đá mà thôi. Vận may của cô đúng là  thật,   cũng vớ  đồ."
Hắn  liếc  mảnh "long cốt" trong tay Lê Diệu,   thêm với vẻ mỉa mai:
"Bao nhiêu năm nay   tìm kiếm long cốt thật còn  ,  mà cô  đến là mò  ngay. Thật sự quá trùng hợp."
Lê Diệu nhướn mày,  nhẹ:
"Tất nhiên . Vận khí của  từ  đến giờ luôn  ."
Cô xoay xoay mảnh "long cốt" trong tay, ngắm nghía một lúc   tiếp:
"À, tiện thể   cho  thêm vài mảnh nữa nhé. Không cần hàng thật , long cốt giả cũng ."
Nhóc Thiên Đạo  nhíu mày, thắc mắc:
"Cô cần nhiều đá như   gì?    đây chỉ là đồ giả  còn gì."
Lê Diệu  híp mắt:
" thích thôi. Nhìn giống ngọc lắm, đem   vài món trang sức chắc cũng ."
Thấy cô thích thật sự, Nhóc Thiên Đạo cũng chẳng tiếc, tiện tay chế thêm cho cô mấy trăm mảnh "long cốt" giả nữa.
Lê Diệu gom hết  nhẫn trữ vật – cái mà Tân Phong Nhiên  tặng – chỉ giữ  một mảnh trong tay để nghịch cho vui.
Ở khu trung tâm chẳng còn gì thú vị, cô liền cầm mảnh "long cốt giả"  dạo  ngoài. Vừa  đến cửa,  thấy một cô gái  dáng vẻ lạnh lùng đang bước về phía . Là  của nhà họ Tư Mã – Tư Mã Khinh.
Vừa  thấy mảnh long cốt trong tay Lê Diệu, ánh mắt Tư Mã Khinh lập tức  đổi. Đồng tử co , cô   chần chừ bước tới gần.
"Lê cô nương."
Lê Diệu  sang, ngạc nhiên hỏi:
"Cô là...?"
Tư Mã Khinh mỉm  lịch sự, tự giới thiệu:
" là Tư Mã Khinh, đến từ nhà họ Tư Mã. Danh tiếng của Lê cô nương gần đây như sấm bên tai, hôm nay gặp mặt đúng là vinh hạnh."
Hiện tại, Lê Diệu  quá nổi tiếng trong giới tu chân. Ai cũng  cô là  sở hữu một tòa tiên phủ,  phận  hề tầm thường.
Nói đến đây, ánh mắt Tư Mã Khinh  dừng ở mảnh "long cốt" trong tay Lê Diệu.
Mộng Vân Thường
Thấy , Lê Diệu hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/608.html.]
"Cô cũng thích ngọc ? Mảnh   cũng  nhỉ."
Tư Mã Khinh sững  một lúc, lòng khẽ d.a.o động. Lẽ nào Lê Diệu  hề  đây là long cốt, mà chỉ xem nó như một mảnh ngọc bình thường?
Nếu đúng thế thì quá  !
Ban đầu, cô  còn đắn đo      để lấy  long cốt trong tay Lê Diệu.  nếu đối phương   giá trị thật của nó... chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ , Tư Mã Khinh vội đổi thái độ,   vẻ đầy yêu thích:
" ,  cực kỳ thích ngọc. Mảnh trong tay cô nương thật sự  ,    thể nhượng  cho  ?"
Lê Diệu vui vẻ:
"Cô thích ? Vậy thì tặng cô đấy."
Cô nghĩ thầm trong đầu, trong nhẫn còn mấy trăm mảnh cơ mà, cho một mảnh  gì .
Tư Mã Khinh vội xua tay:
"Không ,  thể nào nhận  như  .   mua  từ cô."
Cô   Lê Diệu, thăm dò:
"Một triệu linh thạch, cô thấy  chứ?"
Lê Diệu sửng sốt:
"Ngọc bình thường trong giới tu chân đáng giá như  ?"
Không  thêm lời nào, cô lập tức đưa mảnh "long cốt" giả trong tay cho Tư Mã Khinh:
"Đủ , đủ . Cho cô đó!"
Tư Mã Khinh kích động nhận lấy, hai tay run lên. Đây chính là long cốt – nguyên liệu luyện khí thượng đẳng. Pháp bảo bản mệnh của cô  hiện tại đang thiếu đúng một món như . Có  long cốt , cô   thể tái luyện chế, tăng mạnh uy lực pháp bảo.
 Lê Diệu thấy thái độ của Tư Mã Khinh  vẻ kỳ lạ, bèn hỏi dò:
"Cô thực sự nghĩ đây là bảo vật gì ? Đây chỉ là một mảnh ngọc bình thường thôi, cô định chi cả vạn linh thạch cho nó thật ?"
Sợ Lê Diệu đổi ý, Tư Mã Khinh vội vàng cất mảnh "long cốt"  trong nhẫn trữ vật, miệng   ngừng:
"Lê cô nương, tiền trao cháo múc  nhé! Dù là ngọc  gì  cũng  thích, cô đừng đòi  nha!"
Không  đối phương nghi ngờ, cô  nhanh chóng chuyển chủ đề, tặng thêm cho Lê Diệu một đống bảo vật quý giá. Còn vui vẻ  rằng  quý mến cô,  kết bạn lâu dài.
Lê Diệu cũng khá ưa tính Tư Mã Khinh. Cô nghĩ bụng: Người ở đây đúng là dễ thương ghê. Mới gặp  đầu  tặng  bảo vật, còn bỏ cả đống linh thạch  mua mấy món linh tinh  mang theo.
Hai   chuyện vui vẻ suốt một lúc lâu. Mãi đến khi chuẩn  di chuyển sang khu vực kế tiếp, họ mới lưu luyến chia tay.