"Tiên nữ!"
Vương Ngũ,   tu vi cao nhất trong nhóm, là  đầu tiên phát hiện sự  đổi ở lối . Khi thấy Lê Diệu xuất hiện, ông lập tức lao đến, gương mặt  giấu nổi vẻ mừng rỡ:
"Tốt quá ! Tiên nữ  , thật sự là quá may mắn!"
Ngay  đó, Kim Đại Bảo cũng vội vàng chạy tới. Gã  thở hổn hển  cúi đầu tỏ vẻ kính trọng:
"Tiên nữ chắc mệt   ? Mau lên kiệu nghỉ ngơi ,   chuẩn  sẵn cho  ."
Vừa dứt lời,  vung tay một cái, một chiếc kiệu lấp lánh ánh sáng liền bay vút tới, dừng  ngay bên cạnh cô.
Dưới sự hộ tống cung kính của cả hai, Lê Diệu nhẹ nhàng bước lên kiệu. Thật  hiện tại cô vẫn  học  cách bay lượn. Mặc dù  ăn  ít bảo vật từ Thiên Đạo, cơ thể cô   mạnh mẽ, nhưng      chút tu vi nào.
Chuyện  khiến cô cảm thấy vô cùng bất mãn. Ở một thế giới mà   đều  thể tự do bay lượn, cô    bộ như  phàm—quả thật quá bất tiện!
Lê Diệu quyết định, việc cần  tiếp theo chính là  học một bộ tâm pháp thật .
Ngồi dựa lưng  chiếc ghế mềm trong kiệu, cô  lên  trung,  thư giãn  trò chuyện với nhóc Thiên Đạo trong đầu:
"Nhóc Thiên Đạo, ở thế giới  của , tâm pháp môn phái nào là  nhất ?"
Thiên Đạo im lặng,  trả lời.
Mộng Vân Thường
Lê Diệu nhướng mày, khó chịu: "Sao? Lại tính giấu  cho   ? Cậu từng hứa  đấy nhé, bảo là sẽ dạy  tất cả những gì  trong thế giới của ."
Nhóc Thiên Đạo khịt mũi, vẻ mặt lộ rõ sự lưỡng lự.  là nó từng hứa sẽ giúp cô, nhưng để lấy  những tâm pháp quý báu trong kho tàng của  thì… đau lòng lắm!
Thấy nó cứ im lặng mãi, Lê Diệu bắt đầu mất kiên nhẫn:
"Sao ? Cậu đúng là một Thiên Đạo keo kiệt! Đã keo còn bủn xỉn, thật khiến   phát chán!"
Từ "bủn xỉn" như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng  lòng tự trọng của nhóc Thiên Đạo. Sau vài giây ngập ngừng, nó nghiến răng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/613.html.]
"Tất nhiên là … để  đưa cô xem."
Nói thì dễ, nhưng đến lúc  lấy , nhóc Thiên Đạo cảm thấy như đang  xẻ thịt chính . Nó đau khổ lục lọi trong trí nhớ,  bỗng bật :
"Thế giới  chia tâm pháp tu luyện thành bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thiên là cao nhất, Hoàng là thấp nhất."
Lê Diệu nhướn mày, tỏ  hứng thú, còn Thiên Đạo thì vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Tâm pháp Hoàng cấp thì đầy rẫy khắp nơi, ai cũng  thể học. Huyền cấp thì  hơn một chút, thường  các môn phái nhỏ sử dụng. Địa cấp thì phổ biến trong các đại môn phái, còn Thiên cấp thì cực kỳ quý hiếm. Chỉ  bốn đại môn phái và bảy đại gia tộc sở hữu thôi, mà chỉ truyền cho  tử  truyền hoặc  tử cốt lõi."
"Vậy   học tâm pháp Thiên cấp thì   ?" Lê Diệu hỏi.
"Rất khó." Nhóc Thiên Đạo chép miệng,  bỗng hạ giọng như khoe khoang: "  thì  một bộ còn mạnh hơn cả tâm pháp Thiên cấp."
"Ồ?" Lê Diệu mở to mắt, đầy ngạc nhiên. "Siêu Thiên cấp ? Cậu mà cũng chịu đưa cho  ? Có gì mờ ám  đấy?"
Thiên Đạo bật , đầy bí ẩn:
"Bộ tâm pháp  tên là Âm Dương. Là tâm pháp song tu."
"Song tu?" Lê Diệu nghiêng đầu. "Đưa  xem thử."
Cô giơ tay  tự nhiên như đang đòi một cuốn sách. Nhóc Thiên Đạo thấy  thì vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt  cô:
"Cô  ngại ? Định song tu thật đấy hả?"
"Đừng nhiều lời, đưa tâm pháp đây!" Cô trừng mắt.
Bất đắc dĩ, Thiên Đạo đành  ném  một cuốn sách nhỏ óng ánh ánh sáng dị thường. Dù , nó vẫn  quên nhắc nhở:
"   nhé, bộ tâm pháp   mạnh, tu luyện cực nhanh, nhưng  liên tục song tu với  khác để điều hòa âm dương. Không   phối hợp thì  phát huy   bộ sức mạnh ."
Lê Diệu chẳng hề bận tâm. Cô im lặng lật xem, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Với kinh nghiệm từng du hành qua hàng trăm thế giới, thậm chí còn từng một tay nuôi dưỡng  cả một thế giới nhỏ, cô nhanh chóng nhận  sự khác biệt trong từng dòng chữ.
"Quả nhiên là tuyệt phẩm…" Lê Diệu lẩm bẩm, tay vẫn lật trang. "Tuy bề ngoài  vẻ là tâm pháp song tu, nhưng thực chất  là một bộ công pháp về cân bằng âm dương vô cùng tinh diệu. Mạnh, thực sự  mạnh!"