Lúc , khi đang vùi đầu nghiên cứu các cuốn tâm pháp trong Tiên Phủ, Lê Diệu      rằng bên ngoài, một đám thiên tài kiêu ngạo đến từ các đại gia tộc đang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi vì cô.
Kể từ khi phát hiện    cô "chơi một vố đau", bọn họ   hổ   uất ức. Ban đầu, ai nấy đều đinh ninh rằng   nắm chắc phần thắng trong tay, rằng nữ Phúc Vận    họ chinh phục. Nào ngờ, tất cả chỉ là trò đùa của Lê Diệu.
Người giận nhất trong  đó chính là Tần Phong Nhiên. Hắn vốn là kẻ phong lưu, đào hoa tiếng tăm, từng bước qua ngàn đóa hoa mà  từng để một chiếc lá nào vướng . Phụ nữ đối với  chỉ là những kẻ thoáng qua,  từng  ai khiến  chịu thua thiệt. Vậy mà giờ đây,    một cô gái nhỏ  cho thất bại ê chề.
Ngay khi   sự thật, sắc mặt của các thiên tài  đồng loạt tối sầm,  ai  câu nào mà lặng lẽ bỏ , như thể sợ  thêm một lời sẽ khiến bản  tức đến nổ tung.
Mấy ngày , khi cảm xúc  dần  định, bọn họ lựa chọn gạt  chuyện sang một bên. Dù  thì họ vẫn là những  lý trí,  dễ để cảm xúc chi phối  . Bọn họ  rõ, dù  căm ghét Lê Diệu đến mức nào thì cũng  nên hành động thiếu suy nghĩ. Dù gì, kết giao với nữ Phúc Vận vẫn là lựa chọn  hơn.
Sau khi bình tĩnh , từng  bắt đầu nghiên cứu kỹ những vật phẩm mà họ  đổi  từ Lê Diệu. Dù cảm thấy  lừa, nhưng ít ... cũng nhận  thứ gì đó –  hẳn là tay trắng.
Thế nhưng, khi kiểm tra kỹ càng, bọn họ  phát hiện  một sự thật kinh hoàng – đống bảo vật   là đồ giả!
"Long Khô Thảo" hóa  là một loại cỏ độc! "Long cốt" chỉ là một mảnh đá thường  phủ qua bằng linh khí để ngụy trang. Mọi món đồ đều là hàng giả, thứ nào cũng tinh vi đến mức ngay cả cao thủ giám định cũng suýt  qua mặt.
Lê Diệu – nữ Phúc Vận    ca tụng –  dám dùng một đống hàng giả đổi lấy hàng triệu linh thạch từ tay bọn họ!
"Á—AAA!!!" Một tiếng hét vang trời  chấn động cả tiểu viện.
Tư Mã Cương tức đến nỗi đ.ấ.m nát cả bình ngọc trong tay. Tần Phong Nhiên thì giận đến mức xé tan chiếc quạt yêu thích. Trương Ngũ Cửu thậm chí cắn nát môi , m.á.u trào  mà cũng  . Còn Doãn Trạch – chỉ suýt chút nữa là tẩu hỏa nhập ma!
Từ nhỏ đến lớn, những kẻ như họ  từng  ai lừa đau đến thế. Đám tùy tùng hầu hạ bên cạnh thì sợ đến mức  dám thở mạnh, tất cả cúi gằm mặt xuống, ước gì  thể biến mất khỏi nơi đó ngay lập tức.
"Được...  lắm!" Doãn Trạch gằn giọng,  lạnh như hóa điên. " là nữ Phúc Vận, giỏi thật đấy!"
Có lẽ cô    thấu màn kịch  dựng lên  đó – giả vờ  thương để lấy lòng cô. Vậy mà  còn ngây ngô phối hợp, cúi đầu  mặt Lê Diệu, cố tỏ  ngoan ngoãn, thậm chí còn mặc bộ y phục trắng mà cô từng khen. Hắn còn để cô... xoa đầu !
Nghĩ đến cảnh tượng , Doãn Trạch chỉ  xuyên   về vài ngày  để tự tay bóp c.h.ế.t chính . Thật quá nhục nhã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/616.html.]
Nếu  thể trút cơn giận ,   thể nó sẽ trở thành tâm ma của !
Doãn Trạch nhắm mắt , cố gắng điều chỉnh  thở. Hắn cần  suy nghĩ thật kỹ...
Mộng Vân Thường
"Không sai, Lê Diệu  rời khỏi Mộ Thần Long ."
Hắn lập tức gọi một tên tùy tùng đến, hỏi:
"Lê Diệu ? Dạo   xuất hiện ?"
Tên tùy tùng kính cẩn đáp:
"Bẩm thiếu chủ, Lê cô nương  trở về Tiên Phủ. Suốt mười ngày qua  hề bước  ngoài. Người bên ngoài   , bên trong cũng  ai , nên  ai  cô  đang  gì."
Nghe , Doãn Trạch khẽ nhíu mày. Mười ngày  vẫn   khỏi phủ? Chẳng lẽ cô đang trốn tránh vì sợ bọn họ đến tìm?
Càng nghĩ càng tức, trong lòng  như  lửa cháy. Dù  cố đè nén, nhưng cơn giận như đang gầm gào. Cuối cùng,  nửa tháng theo dõi mà   tin tức gì,   thể kiên nhẫn thêm nữa.
Doãn Trạch   bộ y phục trắng mà  từng cởi bỏ,  một  đến  Tiên Phủ – nơi ở của Lê Diệu.
Khi  đến nơi, Vương Ngũ –  gác cổng –  nhận   từ xa. Thấy Doãn Trạch xuất hiện một , vẻ mặt ông   giấu  sự kinh ngạc:
"Doãn thiếu chủ? Ngài… đến đây  việc gì ?"
Doãn Trạch giữ vẻ bình thản, trầm giọng :
"Lê Diệu ? Ta  gặp cô ."
Vương Ngũ  nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác:
"Không  Doãn thiếu chủ  gặp chủ nhân nhà chúng  để  gì?"