Lúc đầu, Kim Đại Bảo cứ nghĩ    tiên phủ thì thôi, đang định xoay  rời , nhưng đúng  khoảnh khắc thả lỏng  ,  bỗng cảm nhận  điều gì đó  bình thường.
Kỳ lạ thật—nếu  cố gắng xông , lập tức  cản , như  một kết giới vô hình chặn  mặt.  nếu  giữ tâm bình lặng,  vận dụng chút pháp lực nào,   thể chậm rãi tiến gần hơn.
Kim Đại Bảo hít sâu một , thì thầm tự nhắc: "Phải bình tĩnh..."  giữ tâm an tịnh, bước từng bước về phía thư phòng.
Vương Ngũ cũng nhận  điểm then chốt . Ông  lập tức bắt chước Kim Đại Bảo,  vận khí, giữ tâm trí thanh tịnh mà tiến tới.
Không ngờ, cả hai thật sự  thể đến  gần thư phòng. Vừa đến nơi, họ lập tức trông thấy một cảnh tượng kỳ dị đến mức nghẹt thở:
Bên trong thư phòng, từng cơn cuồng phong gào thét, sấm sét đan xen, sấm nổ ầm ầm như  xé nát bầu trời, mà tâm bão... chính là Lê Diệu.
Mộng Vân Thường
Nàng vẫn  ngay ngắn tại bàn, gương mặt bình thản như thể  hỗn loạn xung quanh  liên quan gì đến . Trong tay nàng là một cây bút, từng nét từng nét  xuống trang giấy.
Mỗi chữ nàng  , trời đất  dậy sóng—một tia sét đánh xuống,  chữ   giấy chuyển từ màu mực đen sang tím,  từ tím sang vàng kim rực rỡ, cuối cùng mới trở  màu mực ban đầu.  ánh sáng vàng   tan biến, mà để  một luồng đạo vận thần bí, như  thể xuyên thấu linh hồn.
Kim Đại Bảo và Vương Ngũ nín thở , ánh mắt tràn ngập chấn động.
"Đây... đây là gì ?" Kim Đại Bảo lắp bắp.
"Chẳng lẽ là...  tích của đại năng cổ xưa lưu ?" Vương Ngũ thì thào.
  chỉ  hai  họ sững sờ. Ngay cả nhóc Thiên Đạo, đang theo dõi từ trong  gian ý thức, cũng trợn tròn mắt, gần như hóa đá.
Nhóc hét lên: "Lê Diệu! Cô đang  cái gì ?! Cô đang... đang sáng tạo tâm pháp ?!"
Tiếng sét cứ mỗi lúc một vang dội, uy lực mạnh đến mức trời đất như  xé toạc. Cảnh tượng  mắt  giống việc học tập tâm pháp bình thường chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/618.html.]
"Trời ạ... tâm pháp ..." Nhóc Thiên Đạo hít  một  lạnh, "Tâm pháp Thiên cấp  đây cùng lắm cũng chỉ  một đạo thiên lôi đánh xuống  khi  thành. Còn cô ...  mới  vài dòng   đánh đến mười mấy tia sét!"
"Cô  định sáng tạo  tâm pháp còn vượt  cả Thiên cấp ư? Chuyện ...    thể?!"
Không cam tâm, nhóc Thiên Đạo  sang gào lên với ứng dụng Nhà Ma: "Ra đây! Đừng trốn nữa! Trước    thế nào? Rằng Lê Diệu là  bình thường? Cực kỳ bình thường, đúng ?"
Ứng dụng Nhà Ma hiện , vẻ mặt hoang mang: "   dối mà! Cô  thật sự  sinh  ở một thế giới linh lực cực kỳ thấp... nơi đó tên là Trái Đất, đến cả Trúc Cơ kỳ cũng hiếm gặp!"
"Dối trá!" Nhóc Thiên Đạo tức giận đến phát điên, "Cô  mà bình thường á?! Cô  đang tạo  tâm pháp Siêu Thiên cấp đấy!"
"Thì... thì..." Ứng dụng Nhà Ma ấp úng, "Thật sự mà! Cô  từng nuôi dưỡng Vùng Đất Xám, nơi vạn vật giao hoà. Khi ở đó, cô   thể cảm nhận   bộ sinh linh, linh pháp, đạo lý... tất cả đều tự nhiên ngộ  mà  cần học. Tuy cô   từng  thành sách, nhưng tất cả chân lý  khắc sâu trong linh hồn ."
"Chỉ là  , cô    cách biểu đạt. Bây giờ,  xem qua nhiều tâm pháp cao cấp trong thế giới , cô  hiểu rõ  điểm cốt lõi,  tổng hợp  theo cách phù hợp với thế giới tu tiên. Vậy thì    gì kỳ lạ chứ?"
"Không kỳ lạ cái đầu !" Nhóc Thiên Đạo gầm lên, "Cô  từng là một Thiên Đạo ở nơi khác, giờ chạy đến thế giới của  giả vờ   mới! Có khác gì chơi bố láo ?!"
Khi cả hai còn đang cãi  chí chóe thì bên ngoài thư phòng, một luồng ánh sáng thần thánh bỗng nổ tung—Lê Diệu   thành nét bút cuối cùng.
Trời đất bỗng chấn động.
Bầu trời đang  mây đen bao phủ đột nhiên sáng bừng. Mây tan, gió ngừng, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, vạn đạo hào quang đổ xuống như thác lũ.
Ánh sáng xuyên qua từng tầng mây, phủ kín cả bầu trời trong vòng ngàn dặm.
Tất cả tu sĩ trong vùng đều cảm nhận  dị tượng. Ai nấy đều kinh hãi, tưởng nơi  xuất hiện dị bảo tuyệt thế, liền vội vã bay tới.
Còn Kim Đại Bảo và Vương Ngũ—cả hai  quỳ rạp xuống đất, ánh mắt ngây dại,  thốt nên lời.