Nhóc Thiên Đạo hiện , gương mặt  giấu nổi vẻ cau . Nó khoanh tay, hậm hực :
"Phiền c.h.ế.t  ."
Tuy miệng thì than phiền, nhưng nó vẫn mang  một bình , đặt xuống bàn  phần miễn cưỡng.
Doãn Trạch  về phía Lê Diệu, ánh mắt mang theo thắc mắc:
"Cô đang  chuyện với ai ?"
"Hử?" Lê Diệu nghiêng đầu, suy nghĩ một chút  đáp, "Coi như chủ nhân của tiên phủ ."
Mộng Vân Thường
"Khí linh ?" Doãn Trạch gặng hỏi.
"Cũng  thể gọi ." Cô nhún vai.
Câu trả lời khiến trong lòng Doãn Trạch nổi lên sóng lớn. Khó trách nàng  gọi là "nữ Phúc Vận", đến cả khí linh của một tòa tiên phủ cũng  lời cô  răm rắp. Không  ai cũng   bản lĩnh như thế.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
"Lúc nãy  thấy  tiên phủ sấm sét vang dội, là xảy  chuyện gì ?"
"Không  gì nghiêm trọng," Lê Diệu nhẹ nhàng đáp như , " chỉ  một bộ tâm pháp thôi."
Doãn Trạch sửng sốt:
"Viết… tâm pháp?"
Hắn  rõ từng chữ, nhưng vẫn  thể hiểu hết hàm ý trong lời nàng. Viết tâm pháp? Nghĩa là… sáng tạo  một bộ công pháp mới?
Trong tu giới, chỉ  những đại năng đỉnh cấp mới dám động  lĩnh vực sáng tạo tâm pháp – thứ  thể liên kết linh khí trời đất, dẫn dắt tu luyện giả bước  cảnh giới cao hơn. Một nữ tu trẻ tuổi như cô,   thể nhẹ nhàng   hai chữ " tâm pháp", chẳng lẽ cô thực sự  ?
Doãn Trạch  bất động, đầu óc trống rỗng,  thể thốt nên lời.
Thấy  ngây , Lê Diệu cảm thấy vô cùng thú vị. Cô giơ tay vẫy vẫy  mặt , mỉm  hỏi:
"Này, đang nghĩ gì ? Sao ngẩn   thế?"
Doãn Trạch giật   hồn, vẫn  dứt khỏi chấn động  . Hắn ngập ngừng hỏi:
"…   thể xem thử bộ tâm pháp đó ?"
Lê Diệu liếc  bàn  bừa bộn, cúi xuống tìm một hồi,  định ném quyển tâm pháp  thì  nhóc Thiên Đạo nhảy dựng lên, chặn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/620.html.]
"Cô điên  ? Đây là tâm pháp Siêu Thiên cấp! Sao  thể tùy tiện đưa cho  khác xem ?"
 Lê Diệu chẳng hề để tâm. Đây là tâm pháp do chính cô  , đương nhiên cô  quyền quyết định cho ai xem.
Cô ném quyển sách về phía Doãn Trạch, thản nhiên :
"Nè, chính là cái  đấy."
Doãn Trạch vội vàng đón lấy, cúi đầu lật từng trang. Càng , sắc mặt  càng  đổi, đầu tiên là ngạc nhiên,  đó là khiếp sợ, cuối cùng cả  cứng đờ như tượng đá.
"Đây… cái … cô…"
Hắn ngẩng đầu lên,  dám tin  mắt . Là thiếu chủ nhà họ Doãn,  tu luyện một bộ tâm pháp Thiên cấp danh chấn một phương. Vậy mà so với bộ tâm pháp của Lê Diệu, công pháp của nhà họ Doãn  trở nên cạn cợt và thô ráp.
Chỉ mới  vài đoạn,   cảm thấy đan điền nóng lên, thức hải sôi trào, linh khí trong  vận chuyển  ngừng.
Hắn vội vã thu tâm thần,  dám tiếp tục  nữa.
Một lúc , Doãn Trạch đột nhiên  bật dậy, quỳ xuống  mặt Lê Diệu, dập đầu ba cái, giọng thành khẩn:
"Vãn bối ngu ,  mắt  thấy Thái Sơn,  mạo phạm tiên tôn. Mong tiên tôn rộng lượng tha thứ."
Lê Diệu nhấc chén , nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh nhạt  . Trong lòng cô thầm khen: đúng là thiếu chủ của danh môn đại tộc,  thông minh,  phản ứng nhanh.
Cô  vội lên tiếng. Doãn Trạch cúi đầu trầm mặc,  quyết định thành thật. Hắn kể   bộ  chuyện, từ lời tiên đoán của Thiên Cơ Các về nữ Phúc Vận, đến việc các thế gia ngấm ngầm đặt cược, theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Kết thúc lời kể,   cúi đầu, giọng  đầy hối :
"Những việc    đây, dù  là mệnh lệnh từ gia tộc, cũng  tránh khỏi sai lầm. Mong tiên tôn lượng thứ."
Doãn Trạch  chỉ thông minh, mà còn  mắt  . Vừa tiếp xúc với bộ tâm pháp ,   hiểu ngay    mặt    kẻ phàm tục. Có thể sáng tạo  tâm pháp cấp bậc siêu việt như thế, ít nhất cũng  là tồn tại cấp tiên tôn, thậm chí còn hơn thế.
Lúc ,    rõ, nếu còn giữ tâm cơ  mưu mẹo gì, chỉ tổ tự rước họa  . Cách  nhất là thẳng thắn, trình bày rõ ràng  chuyện.
Lê Diệu đặt chén  xuống, chống cằm, ánh mắt quét qua  Doãn Trạch vài .
Trong lòng cô  khỏi cảm thấy thú vị. Thiếu chủ nhà họ Doãn quả nhiên  tầm thường, phản ứng lanh lẹ,  tiến lui. So với nhóc Thiên Đạo lúc nào cũng bốc đồng nóng nảy,  quả thực khôn khéo hơn nhiều.
Cô vốn định ở  thế giới  thêm một thời gian để du ngoạn, nhưng từ  khi nhóc Thiên Đạo phát hiện  phận thật sự của cô, nó canh chừng cô sát , gần như  rời nửa bước.
Giờ  thêm chuyện cô từng nuôi dưỡng viên cầu của vùng đất Xám, nhóc Thiên Đạo  càng thêm cảnh giác,  giấu  vẻ đề phòng.
Thấy thái độ của nó như , Lê Diệu cũng chẳng  kéo dài nữa. Cô quyết định sớm giải quyết  chuyện,  đó rời .