Giang Bác gật đầu: "Chỉ cần rời khỏi nơi thì đều thể."
Mặc dù mục đích đạt , nhưng Huyện trưởng Lữ lời giữ lời, xe chuyên dụng của đưa gia đình Mã Lan trở về công xã đại đội nhà họ Mã, bản ông cũng thị sát công việc ở chỗ , còn bảo Mã Lan bọn họ buổi chiều cùng trở về huyện.
TBC
Có xe, gia đình Mã Lan nhanh hơn nhiều, hề vất vả.
Mã Lan nghĩ đến, đất nước mau trở nên giàu mạnh thì , tư nhân bọn họ cũng thể mua xe, cả nhà chỗ nào cũng thuận tiện.
Lần trở đại đội nhà họ Mã, thấy quang cảnh hơn một chút so với .
Sau khi cứu tế lương thực xuống, trong đại đội nhà họ Mã lập tức vượt qua thời gian khó khăn, gì cũng ai c.h.ế.t đói, còn thể ăn no bụng năm sáu phần. Hơn nữa mấy trận mưa rào, cũng cho hoa màu sinh trưởng hơn so với năm .
Dù quang cảnh một năm đều cho mặt mang theo một chút hy vọng.
Lý Tứ Hỷ gia đình Mã Lan mua nhà, bây giờ cần ở trong ký túc xá công nhân viên chức nữa, đất đai của riêng , hơn nữa nhà ở rộng rãi sân nhỏ, khuôn mặt lập tức vui vẻ, lén với Mã Lan: "Mặc dù bây giờ giàu như , nhưng cảm thấy một việc mà thể tin. Hai đứa nhỏ chính là đứa nhỏ may mắn, chỉ khiến cuộc sống của con hơn, đến cuộc sống của chúng cũng khá. Có lương thực cứu tế, còn cái mưa gì đó xuống. Dù chuyện cũng nhiều, đều là may mắn hai đứa nhỏ mang đến khi tới huyện Bình An."
Mã Lan mỉm , của bà cũng là chó ngáp ruồi, mưa xuống, thật sự đúng là liên quan đến con trai bà.
Lý Tứ Hỷ còn khuyên bảo con gái: "Con cũng thoải mái tinh thần, ruột nuôi dạy cho , việc nuôi dưỡng thể kém hơn so với con ruột."
Mã Lan nghiêm túc gật đầu: "Mẹ, con ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-214.html.]
Bên ngoài, Tống Sở và Giang Bác chạy ngoài với mấy đứa nhỏ nhà họ Mã từ lâu.
Trong miệng bọn nhỏ ngậm kẹo mạch nha do Tống Sở mang đến, hào hứng chạy xuyên qua đồng ruộng, Mã Ngỗng Đản đại ca, dặn dò: "Tuyệt đối đụng hoa màu, đây chính là lương thực quý giá của chúng ."
Tống Sở thấy một mảng lương thực lớn như , kinh ngạc, vì lương thực nhiều như mà vẫn đói nha.
Mã Ngỗng Đản một bộ dáng ông cụ non : "Nhìn nhiều thôi, nhưng chia nhiều lắm. Hơn nữa chúng còn góp lương thực, nếu trong tỉnh thành các em lấy lương thực thương phẩm để ăn chứ?"
Tống Sở lúc mới , vốn dĩ lương thực thương phẩm ăn cũng là bà ngoại bọn họ trồng . Cho nên những lương thực chỉ nuôi sống dân ở nông thôn, còn nuôi sống trong huyện tỉnh.
Khó trách đủ ăn.
Mỗi Tống Sở trở về nhà bà ngoại, cảm giác đều sẽ chút khổ sở.
Cảm thấy cuộc sống dân nơi quá khổ, mặc đủ ấm, ăn đủ no. Mọi cũng đều khổ cực lao động như . Cô nhớ tới mấy tiểu thuyết , cũng nhiều nhân vật chính sẽ trồng trọt, dạy trồng trọt, để từ nay về sống một cuộc sống hạnh phúc.
Cô cũng coi là xuyên qua, nhưng cô trồng trọt, thể chỉ dẫn sống cuộc sống hạnh phúc ấm no.
"Anh Tiểu Bác, em thi đại học Nông Nghiệp." Tống Sở đột nhiên quyết định. "Em học giỏi, dạy trồng trọt, để tất cả ăn cơm no. , tiên em còn học phân hóa học?"
Giang Bác Tống Sở là mọt sách nhỏ, thích tiểu thuyết, tiểu thuyết, nỡ để cô từ bỏ yêu thích học nông nghiệp, hơn nữa còn chắc chắn có thể học . Dù đầu óc Sở Sở thật sự thông minh, vì : "Không cần, ."
...