Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 314

Cập nhật lúc: 2024-10-01 15:04:54
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 314:

Ông lão Lâm rằng bạn già của đang đến cô bé hàng xóm. "Tại thích đứa trẻ đó đến thế?"

"Có lẽ là quá hiếm thấy sạch sẽ như ."

Vụ việc Tống Sở bắt cóc lan truyền nhanh chóng trong huyện.

Huyện Bình An lớn, và cô cũng là một khá nổi tiếng, hơn nữa vụ bắt cóc như thế từng xảy trong huyện. Thế là chiều hôm đó tin đồn, sáng hôm tìm danh tính đứa trẻ bắt và kẻ bắt cóc.

Sau đó, hiệu trưởng Tô và bà nội Tô mới rằng đứa cháu gái quý giá của họ suýt nữa bắt .

Bà nội Tô rơi nước mắt đau khổ.

Từ lâu bà coi Sở Sở như cháu gái ruột của , đứa trẻ luôn cố gắng cho bà cụ hạnh phúc, bà cụ thể quan tâm đến cô .

Nghĩ đến cục cưng của bắt còn thương, bà nội Tô bật , đau thấu tim, suýt thì ngất .

Chính hàng xóm thuyết phục bà nội Tô thăm đứa trẻ , vì bà cụ hít một thật sâu, mới sáng sớm nhanh chóng đến nhà họ Tô để trông lũ trẻ.

Cũng nhờ tình yêu thương của Mã Lan và Tô Chí Phong dành cho đứa trẻ, lo lắng Tống Sở khi xảy chuyện sẽ sợ hãi, nên hai vợ chồng xin nghỉ thêm một ngày để cùng con ở nhà chữa lành vết thương tâm lý. Nếu , bà cụ Tô tới cửa cũng gặp .

Nhìn thấy Tống Sở ở trong phòng sách, bà nội Tô yên tâm ôm lấy cháu gái : "Cháu gái, bà nội thật với cháu."

Tống Sở ngạc nhiên : "Bà nội, mắt của bà đỏ thế ạ? Có bắt nạt bà , để cháu tới giúp bà, là ông nội ?" Đương nhiên cô bà nội lo lắng cho , nhưng cô bà nội đừng buồn như thế, vì chỉ thể hy sinh ông nội.

Hiệu trưởng Tô: "..."

Bà nội Tô Tống Sở cho bật , xoa đầu cháu gái: "Không , chỉ cần nhà chúng thương là ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-314.html.]

Tống Sở : "Bà nội, cháu , ngày hôm qua cháu một hùng cứu giúp, chú lợi hại lắm, bay lên đá một cái kẻ bắt cóc bất tỉnh, lớn lên cháu cũng sẽ học võ như thế."

Bà nội Tô cô trêu chọc đến nỗi quên mất buồn bực, : "Nếu học cũng là Tiểu Bác nên học, cháu là con gái chân yếu tay mềm nên học những thứ đấy."

"Anh Tiểu Bác thể học , đầu óc nhưng thể lực khá kém. Còn đầu óc con kém nên thể lực , chỉ thể dựa con mà thôi."

TBC

Khi bà nội Tô thấy những lời đó, bà cụ thật sự thể ngừng .

Giang Bác: "..."

Hiệu trưởng Tô thấy tâm tình vợ còn tệ nữa liền với Tô Chí Phong bên cạnh: "Con nghĩ đấy? Chuyện lớn như cũng ai cho chúng , chúng ngày hôm qua lo lắng thôi."

Tô Chí Phong xoa xoa cổ . "Còn vì con sợ cha lo lắng ? Cục công an thẩm vấn bọn họ, bọn họ đều là phạm nhân quen thuộc từng qua loại chuyện , bắt con gái con về để nuôi như con ruột...”

Bà nội Tô : "Loại đấy nên c.h.é.m chết, con của ai mà là con, đây là đang moi t.i.m cha khác!"

Mã Lan cũng tức giận đồng ý: “ .” Bà thật sự cảm thấy ngày hôm qua trái tim của như ai đó moi .

Tống Sở vuốt n.g.ự.c bà nội Tô. "Không đau nữa, Sở Sở xoa xoa cho bà nội."

Ngược , bà nội Tô càng đau lòng hơn, nếu mất đứa cháu gái yêu bé bỏng , bà cụ sẽ c.h.ế.t mất.

Bà nội Tô lo lắng cho cháu gái, đành lòng rời nên qua đêm, hiệu trưởng Tô cũng ở đây.

Vào buổi trưa, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đưa con đến.

Những đứa trẻ từ mấy ở trường, khi tin, chúng thậm chí đến trường buổi chiều mà ầm ĩ gặp Sở Sở giờ học.

Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh suốt chặng đường.

Loading...