Suốt một ngày trôi qua, Tống Sở vẫn dấu hiệu hồi phục, cổ họng đau đến mức lời.
Giang Bác sử dụng thời gian để soạn thảo về thuốc chống viêm họng, đó nữa nhờ Tiêu Vũ gửi bản thảo đến viện nghiên cứu.
Thấy bản thảo về thuốc chống viêm họng truyền đến, Sở trưởng Thái chút lo lắng: “Thế , nhanh ? Cậu xác định vấn đề gì chứ?”
Trước đây, khi đồng chí Tô Giang Bác nghiên cứu một thứ gì đó đều nhanh như , huống chi đây còn là dược phẩm sinh học.
Tiểu Vũ : “Có lẽ là... một phi thường.”
TBC
Sở trưởng Thái: “.....”
Đây là dược phẩm đấy, thể cẩu thả như ? Tô Giang Bác thực hiện nó, ông cũng thể phản đối. Bởi vì, nếu thể bào chế thuốc thành công, cũng xem như là một tia sáng để cứu mạng .
Ông hy vọng những loại thuốc sẽ thực sự hiệu quả.
Điều sẽ ý nghĩa vô cùng to lớn đối với ngành y tế của đất nước trong tương lai, dược phẩm do đất nước tự nghiên cứu phát triển sẽ thể sản xuất quy mô lớn, bình thường cũng thể sử dụng.
Những năm qua, bởi vì môi trường điều trị thấp kém và thiếu thuốc men, cho nên mỗi năm đều nhiều trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ sốt cao tới mức não bộ tổn thương, nếu cũng mắc các bệnh khác , thậm chí là tê liệt, dẫn đến nguy hiểm tính mạng.
Ngành y tế của đất nước lúc thật sự vẫn còn lạc hậu.
…
Các chuyên gia dược phẩm của viện nghiên cứu Giang Bác thất vọng, ba giờ sáng ngày hôm , thuốc hạ sốt chuyển đến bệnh viện.
Sở trưởng Thái cũng đến, ông lo lắng thuốc mới thể vấn đề, dù cũng thời gian thử nghiệm lâm sàng, thật sự an .
Sau khi uống , nếu thuốc vấn đề gì sẽ dễ sinh hậu quả lớn, khi còn mất mạng.
“Tại chúng thử nghiệm lâm sàng ? Bào chế dược phẩm mới nên thử nghiệm thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-451.html.]
“Không cần.” Giang Bác tự tin, khi pha thuốc xong còn tự nhấp thử một ngụm.
Sở trưởng Thái thấy thế, sợ c.h.ế.t khiếp. "Sao uống bừa như ?!!"
Giang Bác nếm thử hương vị, xác nhận đây đúng là loại thuốc cần bây giờ liền an tâm, nhưng nó vị đắng đến mức khiến tự hỏi liệu Sở Sở uống , Giang Bác khỏi ũ rủ : “Mẹ, đỡ Sở Sở dậy để uống thuốc với ạ.”
Đến hôm nay Mã Lan khá phờ phạc, nhưng khi con trai liền lấy tinh thần.
Tô Chí Phong cũng dậy giữ lấy mền quấn chặt Tống Sở.
Sau đó ông hỏi Giang Bác: “Con trai, thật sự thể uống ? Hay là để cha thử .”
Giang Bác : “Không ! Tuyệt đối thành vấn đề.”
Tiếp đó, dỗ Tống Sở uống thuốc: “Sở Sở, uống sữa mạch nha thôi.”
Tống Sở thấy "sữa mạch nha”, lập tức hở mắt há to miệng.
Vừa mở miệng, Mã Lan đổ hết thuốc miệng cô, lập tức một loạt mùi vị đắng ngắt ập tới, cả khuôn mặt Tống Sở ngay lập tức nhăn , thanh âm khàn khàn cách nào phát khỏi cổ, nhưng chỉ khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó cũng đủ hiểu cô khó chịu đến mức nào, trong mắt cô lộ vẻ đặc biệt khó hiểu, như đang hỏi sữa mạch nha đắng như .
Giang Bác nghiêm mặt : “Sốt sẽ ảnh hưởng đến gan, dẫn đến khẩu vị đổi.”
Thì là như , Tống Sở l.i.ế.m liếm môi, một chút cũng lãng phí mạch nha.
Sở trưởng Thái ngây đó: “Chỉ như thế lập tức uống ?”
Tống Sở uống thuốc xong liền dỗ ngủ.
Giang Bác một bên để xem trông coi.
Sở trưởng Thái cũng rời , ông thực sự xem tình trạng của Tống Sở thế nào. Vì cô đang ngủ nên ai gì, tất cả đều yên lặng như , ai ngờ y tá ở bệnh viện thấy bọn họ cho bệnh nhân uống thuốc bên ngoài liền vội vàng báo cho bác sĩ.