Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 510

Cập nhật lúc: 2024-10-06 14:52:14
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy đứa nhỏ đầu tiên xa nhà, gia đình họ Tô vốn lo cho họ, kết quả chúng nó xuống xe là hoạt bát, chút gì là thích ứng khi đến chỗ lạ.

Thấy nhóm Tống Sở, đám nhóc chạy tới ôm chặt hai .

Tống Sở thì , bọn nhỏ lớn, cũng thể tùy tiện ôm, cho nên chỉ Tô Bảo Phương ôm cô. Giang Bác thì suýt nhóm Tô Bảo Cương chen chúc thành thịt băm.

May nhân viên cần vụ Tiểu Vương đến cứu: “Các đồng chí nhỏ, chúng lên xe , trong nhà chuẩn dưa hấu."

Trời nóng nực, lời khiến thể từ chối nhất, bọn nhỏ như ong vỡ tổ nhảy lên xe.

Đám nhóc xe, xoe tròn mắt đường cái, trong mắt mang theo tò mò.

"Thủ đô như thế ? To ghê luôn.”

“Đẹp quá , còn hơn tỉnh thành.”

“Bọn họ mặc đồ khác với chúng .”

Chứng kiến dọc đường mang đến thể nghiệm mới cho đám nhóc.

Đây là thế giới mới trong mắt họ, một thế giới khác hẳn huyện Bình An.

Đặc biệt là đến Khu tập thể Quân đội càng kích thích mạnh thị giác và cảm giác của chúng.

Thì còn loại nơi ở thế , trông thật trang nghiêm túc mục.

Tô Bảo Cương quân trang hấp dẫn, mắt sáng lấp lánh.

TBC

Khí chất của đám quân nhân dường như khác với bộ phận vũ trang của huyện Bình An.

Vào nhà, Tô Bảo Cương cắn dưa hấu nhưng hồn bay , khi ăn xong thì gần hỏi Tống Sở:

“Này Sở Sở, để lính?”

Tống Sở hỏi:

“Chẳng thi nhà khoa học ?”

Tô Bảo Cương hắng giọng rõ to, đó nghiêm túc cho Tống Sở:

“Lúc nhỏ gì thì thể ước mơ, nhưng khi lớn lên chỉ thể chọn lý tưởng.”

Tống Sở gãi đầu: “Là ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-510.html.]

Tô Bảo Cương giải thích thế nào mới cho Tống Sở hiểu rằng còn là thiếu niên vô tri thích mơ.

Tô Bảo Lượng mát: “Tức là lớn thể mơ mộng viễn vông, thể nào thi đậu tiến sĩ, thi cả đời cũng thể. Anh Bảo Cương nhận rõ sức bao nhiêu .”

Tô Bảo Cương đạp m.ô.n.g bé: “Dẹp , đây là tự hiểu lấy, còn hơn văn hóa dùng từ văn minh nha?”

Tô Bảo Phương cùng Tô Bảo Minh che miệng .

Tuy Tống Sở hiểu tại lớn lên thì thể tiến sĩ, nhưng cô Bảo Cương đổi lý tưởng, lính.

“Anh cả, quân nhân hả? Cũng đó, chờ thời gian em tìm ông Lôi hỏi xem thế nào để thành quân nhân. em thi trường quân đội.”

Tống Sở rõ điều kiện lính, nhưng cô thấy em nhà họ Lôi đều học trường quân đội, cho nên cảm thấy lính lẽ đến trường.

Tô Bảo Cương hỏi: “A? Làm lính cũng thi đại học ? Trước chuyện như .”

Tống Sở nghiêm túc : “Có lẽ là bởi vì khoa học kỹ thuật đang tiến bộ, quốc gia trọng thị văn hóa."

Tô Bảo Cương , cảm giác khi lớn lên thì lý tưởng cứ hạ thấp dần.

Giang Bác thấy gai mắt bộ dạng đó của Tô Bảo Cương: “Em đánh dấu trọng điểm, lo mà học ! Thi đại học!”

Tô Bảo Cương rụt vai: “Thì học vẫn học, nhưng thi lên đại học bây giờ càng lúc càng khó.”

Tống Sở xua tay: “Không khó chút nào, còn đơn giản hơn lúc thi thử bình thường, em và Tiểu Bác mới tham gia, đơn giản vô cùng, em còn nộp bài thi giờ.”

Mấy đứa nhóc mắt sáng rực hỏi: “Thật ? Thật sự khó ?”

“Ừm khó chút nào.” Tống Sở : “Mọi cứ chăm học là chắc chắn sẽ thi đậu.”

Mấy đứa trẻ an tâm.

Tô Bảo Phương cắn dưa hấu, đắc ý :

“Chị cần thi đại học, chị đoàn nghệ thuật."

Tống Sở : “Đến lúc đó cũng thể hỏi đoàn nghệ thuật chiêu nữ binh, nhưng dường như cũng dễ dàng, dù cũng là quốc tiến hành tuyển chọn."

Tô Bảo Phương trợn to mắt: “Toàn quốc?"

, đương nhiên là mở rộng quốc." Tống Sở nghiêm túc trả lời.

Tô Bảo Phương ủ rũ, tuyển ít còn chọn trong cả nước, khó còn hơn thi đại học.

Loading...