Mã Lan cùng Tô Chí Phong từ chối, hai ít cơ hội sử dụng, đặt trong nhà quá lãng phí. Dù nhà họ cũng hai chiếc, khi họ cần dùng thì thể sử dụng chúng.
Mã Lan còn cố ý hỏi: “Khi dùng thì hai đứa cho ?”
Tống Sở lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Cho chứ, dùng lúc nào cũng ! Chuyển máy vi tính trong phòng con qua phòng của .”
Mã Lan xua tay: “Thôi , thói quen nửa đêm ngủ lo nhắn tin.”
Tống Sở: "..."
Chuyện cô và Tiểu Bác lén chat phát hiện ?
Tống Sở về hướng Giang Bác, nhưng Giang Bác vẻ mặt vô tội.
Bởi vì đổi máy mới nên cần trả máy cũ để cho cơ quan khác sử dụng.
Máy vi tính cũ chuyển , máy mới lập tức đưa tới. Kiểu dáng của máy mới nhỏ hơn máy vi tính cũ một chút, cũng lag nữa, ít nhất lag đến mức rớt mạng.
Có máy vi tính mới, Giang Bác cũng cần thường xuyên viện nghiên cứu, thể bắt đầu dùng máy vi tính chỉ đạo phòng thí nghiệm công việc nghiên cứu.
Lần Giang Bác với lãnh đạo lớn là cho tất cả đồ mặc cho vui miệng.
Anh cảm thấy thời nay nhiều chuyện như xét cho cùng cũng là vì nghèo, ngắn gọn là thiếu vật tư.
Con cần ăn, mặc, ở, .
Có phân bón khiến thức ăn còn là vấn đề cấp bách, hiện tại đoàn đội còn chuyên gia chuyên môn nghiên cứu phẩm loại lương thực mới.
TBC
Cho nên Giang Bác định chút tài liệu, loài thể ăn cơm no, áo mặc thì sẽ bớt sinh sự.
Tuy Giang Bác sợ xuất hiện biến cố gì, nhưng cũng hy vọng quốc gia xuất hiện hiện cục diện hỗn loạn như kể.
Nếu thật sự xuất hiện những chuyện đó thì cuộc sống bình yên hiện giờ cũng sẽ ảnh hưởng.
Tống Sở Giang Bác quần áo thì vui vẻ : “Anh Tiểu Bác, là về chúng sẽ thường đồ mới để mặc đúng ? Giống như hình ảnh quần áo mà thấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-543.html.]
Nếu hỏi Tống Sở thích cái gì nhất thì tất nhiên là ăn và mặc, về ăn thì miễn cưỡng cũng xem như thỏa mãn, dù đây cô cũng ở mạt thế nên hưởng bao nhiêu thứ , thành dễ thỏa mãn.
Về mặc, tuy Tống Sở cũng mặc nhiều đồ , kiểu dáng là đồ phòng hộ, nhưng cô thể xem hình ảnh. Những hình ảnh, tạp chí đồ còn sót thời mạt thế khiến cô hâm mộ, đến bây giờ còn thấy những kiểu đồ đó.
Giang Bác khát vọng trong mắt Tống Sở, tâm trạng của vui : “Ừm, nhiều vải dệt, về mỗi ngày đều mặc đồ mới.”
Tống Sở hân hoan híp mắt: “Cũng cần mặc mỗi ngày, mặc hàng tuần , là một tháng em tận bốn bộ. À, khi nào đắt lắm ? Tiền trợ cấp của chúng đủ mua ?”
Giang Bác bảo đảm: “Rất rẻ, hơn nữa tiền.”
“Em tự mua.”
Giang Bác hỏi: “Chẳng để dành tiền mở phòng thí nghiệm cho ?”
Tống Sở: "..."
Có phòng thí nghiệm mà, Tiểu Bác còn nhớ chuyện ?
“Anh Tiểu Bác, em thấy nhóm bác viện trưởng Thái với , phòng thí nghiệm hiện tại cũng lắm mà, khác gì nhà tự mở.”
Lúc cô lo phòng thí nghiệm của khác sẽ nhốt Tiểu Bác, nhưng hiện tại nhóm bác viện trưởng siêu với nên cô còn nghĩ cần tự mở nữa. Cô nghèo, ngay cả máy vi tính đều mua nổi, lấy phòng thí nghiệm.
Giang Bác mím môi cô.
Tống Sở chịu nổi, nhận thua : “Rồi , về phát tiền nhuận bút em sẽ để dành mở phòng thí nghiệm cho .”
Giang Bác đưa yêu cầu: “Ừ, tiền của sẽ cho em xài.”
“. . . Được ” Tống Sở luôn khó hiểu, gì khác ?
Bởi vì Tống Sở mong đợi, Giang Bác càng chú ý chuyện hơn, cũng giảm bớt thời gian đến trường. Anh cho Sở Sở sớm mặc quần áo mới, tuy cảm thấy đồ bằng bông mặc dễ chịu nhất nhưng ai kêu Sở Sở thích đồ mới.
Giang Bác nhắn tin cho sở trưởng Thái qua CC, hạng mục nghiên cứu.
Sở trưởng Thái: " Cậu nghiên cứu loại công nghiệp nhẹ thật ?”
Giang Bác : “Ừm."