Sau nhà nước thành lập, nhà họ Lâm gặp nhiều biến cố, lòng hoảng sợ. Ông lão Lâm lo lắng về chiến loạn, dám giao mấy thứ lên. Mãi về trải qua tình ghẻ lạnh, cộng thêm con trai ưu tú nhất chết, con trai khác mấy chuyện bất hiếu, khiến hai vợ chồng nản lòng thoái chí, nên mới quản chuyện khác nữa.
Còn nghĩ cứ để như , lẽ một ngày sẽ khác phát hiện.
Về , bà lão Lâm vẫn nỡ nhẫn tâm, thế là giao cho Tống Sở.
“Bà tin tưởng cháu nhất định sẽ giao thứ đó .”
“Hai thể tự nộp lên mà, như thì ông bà” Có lẽ đãi ngộ khác.
Ông lão Lâm : “Không cần thiết, trong nhà con cháu bất hiếu, sống kiểu gì cũng thôi, ngược cổ vũ bọn chúng ý đồ khác. Trước trong lòng ông còn trách quốc gia , mấy năm nay, những dân chúng nghèo khổ nhất cuộc sống dễ thở hơn, tư tưởng của ông cũng rộng thoáng . Sự vật mới xuất hiện thì tiên phá sự vật cũ, giao mấy thứ đó cũng , là ông bà quá hẹp hòi."
TBC
Tống Sở nghiêm túc : "Ông lão Lâm, hiện tại cũng thể giao với danh nghĩa của ông bà.”
Tuy bà lão Lâm mất, nhưng như ông lão Lâm sẽ thể sống dễ chịu hơn một chút.
Ông lão Lâm xua tay, vẻ mặt quan tâm: “Không cần, bây giờ ông chỉ ở núi nuôi heo nuôi dê, bạn với bà , dính líu việc khác. Cháu cho ông sống ngày tháng cuối đời bình yên ?”
Lòng Tống Sở chua xót, gật đầu.
Tống Sở theo ông lão Lâm lên núi thăm bà lão Lâm.
Đang mùa đông nên hoa tươi, Tống Sở tháo kẹp tóc hình hoa đặt xuống cho bà lão Lâm.
"Bà ơi, cảm ơn bà.”
—--
"Bác Lữ, chúng thể để giúp ông lão Lâm sống hơn một chút , ông lão là ."
Sau khi xuống núi, Tống Sở lập tức với Bí thư Lữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-556.html.]
Mặc dù ông lão Lâm đồng ý rời mà trông coi nơi , nhưng Tống Sở cũng lo lắng ông lão sống .
Bí thư Lữ chút khó xử: "Chuyện ..."
"Nhà bọn họ công với đất nước." Tống Sở .
Bí thư Lữ sững sờ.
Giang Bác : "Một chút nữa ông sẽ ."
Bí thư Lữ cảm thấy nhất định là xảy chuyện gì, ông cảm thấy bầu khí hôm nay là lạ.
Ông nghĩ đến cả Giang Bác cũng như , hẳn là chuyện khá lớn vì lập tức nghiêm túc : "Yên tâm , nếu như thật sự công, đất nước sẽ bạc đãi ông lão."
Trở về huyện, Tống Sở và Giang Bác cùng đến chỗ bảo tàng.
Nhóm Chu Đại Sơn đợi sẵn, thấy bọn họ tới thì báo cáo tình hình: "Bên chuyện gì cả, cũng ai đến."
Giang Bác gật đầu: "Cảm ơn bác."
Tống Sở đến bên cạnh miệng hầm, sự trợ giúp của Tiểu Vũ mở nắp đậy hầm, đó cầm đèn pin .
Giang Bác cũng theo, đó với Tiểu Vũ: "Mấy đợi chút nữa ."
"Được." Tiểu Vũ gật đầu, mặc dù bí mật bên trong nhưng cái là cơ mật đất nước, khi chuyên gia Tô cho thì những cảnh vệ như bọn họ vẫn quyền .
Đi bên trong, mắt của Tống Sở kìm nén mà chua xót, chỉ là vì bà lão Lâm mà còn vì con trai cả của ông bà lão Lâm.
"Anh Tiểu Bác, đời thật nhiều vĩ đại, so với bọn họ thì chúng quá nhỏ bé." Tống Sở cảm thấy thể sẽ bao giờ vì lòng tin mà cần tính mạng, cho nên cô mãi mãi cũng sẽ trở thành hùng.
Giang Bác gật đầu, tầm mắt vẫn luôn Tống Sở, ánh sáng yếu ớt ánh mắt chút sáng lên.
Trong lòng , Sở Sở cũng vĩ đại. Trên đời nhiều tham lam như thế nhưng Sở Sở sẽ bao giờ trở thành như .