Chương 92:
Mã Lan cũng gật đầu: " đó cha, đứa nhỏ hiếu thuận như , chúng nên khích lệ nó."
Bà nhịn sờ đầu Giang Bác: "Tiểu Bác nhà chúng hiếu thuận."
Đứa trẻ hiếu thuận như , thể giáo huấn chứ.
Suy nghĩ nhiều quá .
chuyện lương thực thương phẩm thì Mã Lan và Tô Chí Phong cũng ôm hy vọng gì, bọn họ Giang Bác thông minh, học nhiều tri thức, nhưng chuyện cho trời mưa thì thật sự chuyện nhỏ.
Người phía là chuyên gia nghiệp bao nhiêu năm còn đó.
Cuối cùng chỉ mỗi Tống Sở vui tươi hớn hở chờ đợi ăn lương thực thương phẩm.
Cô tin tưởng năng lực của Tiểu Bác, Tiểu Bác trời thể mưa, chắc chắn trời sẽ mưa. Ngay cả đường gian Tiểu Bác còn thể , thể mưa nhân tạo ?
Không cần hiệu trưởng Tô tin Giang Bác thể chuyện , ông cụ vẫn quyết định gọi điện thoại cho giáo sư Tiêu.
Vốn chuyện gọi điện thoại mắc, một phút một đồng, ông cụ cực kì nỡ.
ông cụ lo khi giáo sư Tiêu nhận luận văn của cháu trai dùng để qua một bên, đến lúc đó thể tìm thấy nữa chứ?
Cho nên hiệu trưởng Tô quyết định gọi điện thoại qua, nếu ông cụ Tiêu nhận luận văn mà vô dụng thì gửi trở về, ông cụ còn cất giữ kỉ niệm.
Không việc gì thì lôi hù cũng vui.
TBC
Ngày hôm , giáo sư Tiêu chờ đợi mãi cuối cùng cũng nhận điện thoại của hiệu trưởng Tô.
"Ông Tô , vẫn chờ mãi. Bên ông quyết định thế nào ?"
Hiệu trưởng Tô : "Nói nội dung chính thôi, tốn công phu miệng lưỡi nhưng con trai con dâu đồng ý nha, đứa bé còn quá nhỏ, về thi đại học , chính đứa nhỏ cũng đồng ý."
Giáo sư Tiêu như một chậu nước lạnh dội ngay xuống đầu, ông cụ nghĩ đến còn thể tham gia thi tuyển trường đại học chứ. Với đầu óc, thành tích của Tiểu Bác thì thi đại học nào mà chứ? Vịt thớt .... Không đúng, là học trò trong tay còn vụt mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-92.html.]
Hiệu trưởng Tô : "Ông đừng sốt ruột, cháu trai gửi thư cho ông, trở về nhận thư thì xem thử, khi xem xong thấy thì gửi nguyên trạng về cho . Xong , cứ nha, chúng chuyện tiếp."
Nhìn thời gian, hiệu trưởng Tô cúp điện thoại cái cạch.
Cảm thấy gọi điện tiện, thể ngắn gọn, nếu thư còn nghĩ một đống lý do thuyết phục ông Tiêu.
Áy náy .
Cũng biện pháp, ai bảo cháu trai ông cụ tiền đồ, là cái bánh bao thơm ngát nhà nhà đều tranh chứ.
Khi rời khỏi bưu cục, hiệu trưởng Tô chắp tay lưng, vui sướng ngâm nga.
Trên đường gặp bạn già chơi cùng còn chào hỏi với ông cụ: "Ông Tô, tâm tình tệ nha, đánh cờ ?"
Hiệu trưởng Tô xua tay: "Không , về soạn giáo án, lát nữa còn giảng bài cho cháu trai học bù. Ông cũng đó, cháu trai đặc biệt thông minh, dạy dỗ cho thật , bồi dưỡng nhân tài cho đất nước."
"....."
Cuộc điện thoại cho giáo sư Tiêu ở thành phố S trông mòn con mắt suốt vài ngày.
Ông cụ Tiêu cứ nghĩ về bức thư Giang Bác sẽ gì.
Đối với chuyện Giang Bác học, ông cụ còn ôm kỳ vọng gì. Đại học S quả thật đại học nhất cả nước, cái khác , ở thủ đô còn hai đại học lớn đó.
Thành tích của Giang Bác thành vấn đề.
Mặt giáo sư Tiêu cho dù dày cũng thể miễn cưỡng nhà bỏ lựa chọn hơn.
nếu bình thường Giang Bác bằng lòng trao đổi thư từ với ông cụ, để ông chỉ điểm, ông cụ vẫn vui lòng, bởi vì như cũng coi như là một nửa thầy .
Sau Giang Bác thành tài, ông cụ cũng thể an ủi chút ít, gì cũng góp một phần sức lực.
Ba ngày trôi qua, thư của Giang Bác mới đến đại học S.