17
 
Trước khi rời , Bùi Ngọc Huy để  hai cung nữ,  rằng là để giúp  quản giáo đám nô tài trong phủ   quy củ. 
 
 thực chất, hai  họ chính là ảnh vệ của Cẩm Y Vệ, chuyên dò la tin tức bí mật. 
 
Từ ngày bọn họ đến, những cuộc trò chuyện trong phòng của Chu Cảnh An và Tích Mai  còn là bí mật nữa. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tích Mai  thể bất tiện, nhưng vẫn cố nhịn những cơn nôn nghén, tận lực hầu hạ Chu Cảnh An một hồi lâu,  mới dịu giọng mở lời: 
 
“Lang quân,  nghĩ  vẫn  nên đến Trung Thư Tỉnh nhận chức thì hơn. Nếu   , e rằng sẽ  còn cách nào nắm  tin tức phòng thủ biên cương từ Binh Bộ nữa.” 
 
Giọng của Chu Cảnh An lập tức cao vút lên: 
 
“ là đàn bà tóc dài kiến thức ngắn! Chẳng lẽ chỉ vì ngươi  dò la tin tức mà   hy sinh tiền đồ của chính  ?” 
 
Bị  quát mắng, Tích Mai liền nức nở : 
 
“Lang quân thật nhẫn tâm! Vì ,   vấy bẩn thanh bạch của , còn mang trong bụng cốt nhục của . Ngày ngày   tiểu thư căm hận đến phát điên  đánh chửi nhục mạ, những ngày khổ sở thế ,  thật sự  thể chịu đựng nổi nữa... 
 
“Lang quân  thương xót , cũng nên thương xót đứa nhỏ trong bụng chứ...” 
 
Nữ tử A quốc vốn dịu dàng đa tình, một hồi  lóc kể lể  khiến giọng điệu của Chu Cảnh An dịu   nhiều. 
 
“Được , đừng  nữa. Nhẫn nhịn thêm vài ngày , đợi   triều  Tể tướng, nhất định sẽ bỏ con mụ Bắc Mãn , nâng nàng lên  chính thê!” 
 
“Chỉ là bây giờ nàng  còn  quý phi và Bùi đại nhân chống lưng, nàng rảnh rỗi thì đừng chọc  nàng . Nếu  đánh chửi thì tránh xa ,  cứ  ngu ngốc  yên chịu trận  gì?” 
 
Tích Mai sững sờ trong chốc lát, nước mắt cũng ngừng rơi. 
 
“Cái gì mà  triều  Tể tướng? Lang quân,  rõ ràng  hứa với , đợi đứa nhỏ sinh  sẽ để con mụ Bắc Mãn  nuôi dưỡng, còn chúng  sẽ cùng  trở về A quốc. Sao bây giờ     đợi  Tể tướng ? Chừng nào mới  thể trở về?!” 
 
Chu Cảnh An cau mày, như thể   thấy một chuyện nực : 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-hanh-bac-quy/10.html.]
 
“Nàng  nhảm gì ? Chẳng lẽ vì một nữ nhân mà   từ bỏ tiền đồ sáng lạn ngay  mắt ? Trên đời   gì  cái lý !” 
 
“Sao   thể  như ! Phụ   ở A quốc cũng là đại quan thế gia, ngày ngày mong ngóng   về. Chỉ cần   cùng, tự nhiên cũng sẽ  tiền đồ rộng mở!” 
 
Chu Cảnh An bật , như thể   một câu chuyện hoang đường nhất thế gian: 
 
“Phụ  nàng? Một Thượng thư Lễ Bộ vô quyền vô thế của A quốc,    thể giúp  thăng quan tiến chức?” 
 
“Hơn nữa,  đây   con mụ Bắc Mãn  và gia tộc nàng  liên lụy, dù tài hoa đầy  nhưng   đường để báo quốc, buộc  tìm lối thoát khác. 
 
“Bây giờ Bùi đại nhân   trúng , tương lai  nhất định sẽ tiền đồ rực rỡ. Cả đời  ngạo nghễ  khuất phục,   thể   chuyện cúi đầu khom lưng, bán nước cầu vinh? 
 
“Về  những chuyện    nhắc  nữa! Nếu Gia Nhạn  đánh mắng nàng, nàng chỉ cần nhẫn nhịn chút là . Nàng  vốn    , chỉ là  trút giận thôi. Đợi đứa nhỏ sinh , nàng  chắc chắn sẽ mềm lòng mà chấp nhận  con nàng. Nhịn vài tháng là xong, ngoan ngoãn một chút, đừng gây thêm phiền phức cho !” 
 
Tích Mai c.h.ế.t lặng, nước mắt cũng  thể rơi xuống nổi,  mặt chỉ còn  sự đau đớn và tuyệt vọng. 
 
Nàng  lẽ   sớm nhận  rằng, ngay từ khi biến  thành miếng mồi để câu con cá béo phàm ăn, thì  định sẵn  thể trốn thoát khỏi  phận  lóc xương róc thịt, nuốt sống  bụng kẻ khác! 
 
18
 
Chu Cảnh An cưỡi ngựa lên đường nhậm chức, từ đó, ánh mắt Tích Mai   càng tràn đầy căm hận. 
 
Nàng  là nữ nhi quý tộc A quốc, là một quân cờ quan trọng mà A quốc cài cắm trong triều đình Bắc Yến. 
 
Trên tay nàng  nhất định nắm giữ quyền lực điều động và liên lạc với mạng lưới mật thám ẩn náu trong Bắc Yến. 
 
Giờ đây,  dồn  đường cùng trong Chu phủ, nàng  chắc chắn sẽ  cam chịu  yên chờ chết. 
 
Ảnh vệ vẫn luôn theo sát nhất cử nhất động của nàng . 
 
 suốt một thời gian, vẫn  phát hiện  bất kỳ manh mối nào cho thấy nàng  liên lạc với bên ngoài. 
 
Mãi đến khi nàng  kêu gào rằng  hạ độc,   hỏng thai nhi trong bụng nàng ,  ầm ĩ đến  mặt Chu Cảnh An.