Ta cố ý chờ đến khi trời sáng mới trở về phủ. 
 
Việc đầu tiên khi về đến nhà là sai  chuẩn  nước, trong một ngày rửa  bảy . 
 
Sau đó, tự nhốt  trong phòng,  gặp bất kỳ ai. 
 
Tích Mai xông , thấy  dáng vẻ hồn bay phách lạc,  mặt nàng  tràn đầy sự mãn ý và thỏa mãn. 
 
Mấy ngày , Chu Cảnh An bình an vô sự  đưa trở về Chu phủ. 
 
Cùng  mang đến còn  văn thư của Hình Bộ, tuyên bố rửa sạch tội danh phản quốc và trốn tránh hành hình của , khẳng định rằng tất cả đều do kẻ gian vu oan, nay  tra xét rõ ràng, khôi phục chức quan cho . 
 
Tích Mai mừng rỡ khôn xiết, lao lên ôm lấy Chu Cảnh An,    , cuối cùng vì kích động mà ngất lịm. 
 
Đại phu bắt mạch cho nàng ,  chẩn đoán trong bụng   cốt nhục của Chu Cảnh An, thật là “song hỷ lâm môn”. 
 
Hôm , lão phu nhân Chu gia cho gọi  đến phòng bà. 
 
Lão bà  vô cùng cay nghiệt, lấy cớ  bệnh tật cần con dâu tận hiếu, bắt   dâng những loại thuốc bổ quý giá như nước chảy, ngày ngày hầu hạ bà . 
 
Bà  đối với  lúc nào cũng khắc nghiệt, luôn soi mói bắt bẻ, còn Chu Cảnh An thì  rằng mẫu   nuôi lớn   dễ dàng,  thêm  mắc bệnh nan y, bảo  nên nhường nhịn  sắp c.h.ế.t  một chút. 
 
Kiếp ,  khi Chu Cảnh An chết, bà  miệng  rằng sợ  ngược đãi Chu Nghi Hoài mà  dám chết, bắt  dùng những loại thuốc  nhất để kéo dài mạng sống cho bà , gần như rút cạn của hồi môn của . 
 
Cuối cùng, bà  vẫn sống tinh thần phấn chấn, vui vẻ  cả nhà   xử trảm, thậm chí còn nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô. 
 
Người “sắp chết” , c.h.ế.t thật là quá chậm. 
 
Kiếp ,  nhất định  giúp bà  thực hiện tâm nguyện đó sớm hơn một chút. 
 
11
 
Trong phòng lão thái thái ngập tràn  khí u ám và mùi bệnh tật, nhưng đôi mắt tam giác lạnh lẽo của bà  lóe lên ánh sáng hân hoan. 
 
Chu Cảnh An  phía , dịu dàng đỡ lấy Tích Mai mảnh mai như liễu  gió,  ngừng vuốt ve cái bụng nhỏ của nàng . 
 
“Thưa mẫu , Tích Mai  nguyện hiến  trinh bạch của  để lưu  hậu tự cho con  lúc con sống c.h.ế.t  rõ. Thực sự là một  trung thành! Dù chúng   khen thưởng nàng thế nào cũng  quá đáng!” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-hanh-bac-quy/5.html.]
Lão thái thái hài lòng mỉm , để lộ hàm răng vàng khè,  khinh khỉnh liếc  . 
 
“Gọi ngươi tới là để báo cho ngươi , để khen thưởng lòng trung thành của Tích Mai, chúng  quyết định lập nàng  bình thê. Từ nay về , hai  các ngươi sẽ ngang hàng, xưng  là tỷ ,   phân biệt nữa. Những gì ngươi , nàng   cái  hơn! 
 
“Phòng chính hướng dương của ngươi, mau cho  dọn dẹp, trưa nay Tích Mai sẽ chuyển  ở. Đợi đến khi tôn tử vàng ngọc của   đời, nàng  nhất định  sống trong căn phòng đó!” 
 
Chu Cảnh An cũng vội vàng bổ sung: 
 
“Còn áo lông chồn và áo choàng lông công trong rương hồi môn của ngươi, mau đem tới đây. Mai nhi giờ quý giá thế ,    thể mặc mấy bộ áo bông bình thường ?” 
 
Ta  vẻ mặt  lệnh của mấy  họ, trong lòng  khỏi lạnh . 
 
Kẻ phản bội ,   thể nhờ “lòng trung thành” mà  khen thưởng ngang hàng với ? 
 
Bọn họ   thật sự nghĩ  ngu ngốc, chỉ là  hề coi   gì. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Còn  chọc giận , để  đó lấy cớ bất hiếu mà xử lý . 
 
Kiếp , những trò hèn hạ  chẳng thể khiến lòng  gợn sóng. 
 
 để báo  mối thù kiếp  triệt để hơn,  nhất là cứ để bọn chúng tự mãn thêm một chút. 
 
Khi   bay cao, rơi xuống mới càng thảm hại, gãy hết răng, đau đớn đến tột cùng! 
 
Chúng   chọc giận ,  thì  sẽ điên cho chúng xem! 
 
12
 
“Cái gì? Bình thê!?” 
 
Ta nghiến răng, tung chân đá lật án ngọc xanh, bộ  tinh xảo mà lão bà  trân quý vỡ nát thành từng mảnh. 
 
“Chu Cảnh An,  đường đường là nữ nhi của Trấn Nam tướng quân, ngươi  để một nha  xuất  hèn kém ngang hàng với ?” 
 
“Khắp kinh thành , chỉ  những kẻ cưới  dâm phụ, độc phụ mà  dám bỏ mới  rước thêm bình thê về để che mắt  đời. Ngươi giờ  nâng nàng  lên  bình thê, chẳng  là  tuyên bố cho thiên hạ  rằng  phẩm hạnh thấp kém,  xứng  thê tử !?” 
 
Sắc mặt lão thái thái lập tức sa sầm, ánh mắt độc ác đến mức như sắp nhỏ  nước. 
 
“Hừ! Tích Mai  hậu tự, ngươi vốn nên tự   đơn từ hôn,  ngoại thành  Phật đường sám hối tu hành vì tôn tử của . Giờ chúng  từ bi nể tình giữ  danh phận chính thê cho ngươi,  mà ngươi còn mặt dày mà gào thét ?”