Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:17:24
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phù Linh: “???"

Cái “tiểu nhân ngư” ? Chắc là ? Nguyên Tinh hẳn sẽ xưng hô Tạp Tát như .

Cậu đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh như của đứa nhỏ nhân ngư mặt, chút lúng túng.

Động vật l.i.ế.m vết thương là chuyện bình thường, nhưng bản chất cũng là nhân loại, l.i.ế.m miệng vết thương vẫn khiến chút khó chịu về mặt tâm lý.

Hơn nữa vết thương của Nguyên Tinh qua nhỏ, m.á.u tươi chảy dọc cánh tay, cần xử lý kịp thời. Vì thế ngẩng đầu với Lục Kỳ: “Lục Kỳ, ngươi mau dẫn tìm bác sĩ .”

Lục Kỳ liếc qua vết thương của Nguyên Tinh. Đó là vết c.ắ.n của nhân ngư, quá nghiêm trọng, chỉ cần cầm m.á.u là . giữa Tạp Tát và Nguyên Tinh vẫn còn vấn đề cần giải quyết, nếu , e rằng vết thương như sẽ còn xuất hiện vô .

Tạp Tát cảm nhận ánh mắt của Lục Kỳ dừng , chỉ thấy như bao phủ bởi một tầng sương lạnh, lạnh đến mức y run rẩy. Giây tiếp theo, y thấy giọng sâu xa của Lục Kỳ: “Nếu phát cuồng, ngươi c.ắ.n thương giám hộ của , chẳng lẽ nên xin ?”

Tạp Tát cứng , trừng mắt Lục Kỳ một cái.

Ác ma bệ hạ quả nhiên là ác ma! Nhân loại chẳng câu “lấy khoan dung mà đối đãi khác” ? Cái ác ma hiểu điều đó!

Y tức giận kéo đuôi cá, bò đến mặt Nguyên Tinh, nhận lấy cánh tay đối phương từ tay Phù Linh, cúi l.i.ế.m vết thương. Ánh mắt lạnh phía vẫn rời , y chỉ đành c.ắ.n răng l.i.ế.m sạch m.á.u tươi, tỉ mỉ l.i.ế.m thêm mấy .

Cảm giác tê dại truyền đến từ cánh tay, Nguyên Tinh nhịn định rút tay về, nhưng đối phương giữ chặt, sức nó bằng nhân ngư, chỉ đành để mặc liếm. Đầu lưỡi mềm mại cọ lên da thịt, thoải mái kỳ lạ.

Nước bọt nhân ngư khiến vết thương ngừng chảy máu, chỉ còn vài giọt m.á.u nhỏ rỉ chậm rãi.

Lục Kỳ phân phó Ninh Nguyên: “Mang Nguyên Tinh xử lý thêm một chút.”

Ninh Nguyên: “Rõ.”

Mọi tản , chỉ còn Phù Linh ở trong phòng Nguyên Tinh, cùng Tạp Tát bốn mắt .

Tạp Tát Phù Linh, đột nhiên hỏi: “Ác ma bệ hạ ngày thường cũng đối xử với ngươi như ?”

Phù Linh lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Không, Lục Kỳ đối với . Ta ăn, ở, dùng đều dựa , việc gì cũng đáp ứng .”

Tạp Tát khó hiểu: “Không lẽ đương nhiên ? Nếu , ngươi dựa mà hát cho , giúp khôi phục tinh thần lực?”

Phù Linh mím môi: “Ta cũng chỉ hát vài thôi... ”

Chuẩn xác mà , chuyên hát cho Lục Kỳ , cũng chỉ một .

Tạp Tát bỗng nảy ý tưởng: “Phù Linh, đưa ngươi chạy trốn nhé!”

Phù Linh im lặng một lát: “Người mang là Nguyên Tinh, kết quả Lục Kỳ phạt đó.”

Tạp Tát bĩu môi, nhớ ánh mắt của ác ma bệ hạ khiến y suýt nghẹt thở, cuối cùng vẫn c.ắ.n răng : “Đó là vì thằng nhóc đó quá yếu!”

Phù Linh y một cái, khẽ thở dài: “Nguyên Tinh tuy năng khó , nhưng ý . Ngươi nên hòa thuận với , dù bây giờ ngươi cũng gọi là chủ nhân.”

Cậu dứt lời, Tạp Tát liền lộ biểu cảm thể tin nổi: “Chủ nhân?! Tại gọi là chủ nhân? Phải là gọi mới đúng chứ!”

Phù Linh nghi hoặc: “ ngươi chẳng là sủng vật của , nên gọi chủ nhân ?”

Tuy nhiên, khi “chúng là sủng vật” thì đúng là gì đó... kỳ lạ thật.

Tạp Tát ôm vai Phù Linh lắc lắc: “Cái gì mà sủng vật! Nhân loại bọn họ ngu ngốc yếu đuối, tinh thần lực còn chẳng bằng một phần mười của nhân ngư chúng ! Là bọn họ cần chúng giúp khôi phục tinh thần lực, nên mới lấy lòng chúng ! Ai dám coi chúng là sủng vật?! Là cái ác ma bệ hạ đó hả?! Hắn bắt ngươi gọi chủ nhân ?! Ngươi gọi thật ?!”

Phù Linh y lắc đến choáng váng, đẩy : “Không .”

Tạp Tát giận sôi: “Phù Linh, đang lừa đó! Ngươi tuyệt đối tin ! Ngươi mới là chủ nhân, chỉ là nô bộc! Phải là lấy lòng ngươi, hiểu ?"

Phù Linh bật , Tạp Tát giống hệt một con mèo xu lông thế .

Tạp Tát vỗ vai , chân thành khuyên nhủ: “Ngươi còn , thật đấy! Đây đều là điều mà các nhân ngư giám hộ với !”

Phù Linh khẽ động tâm: “Ngươi quen nhiều nhân ngư lắm ? Ý là trừ những trong viện nghiên cứu.”

Nhắc đến chuyện , Tạp Tát vẻ tự hào: “Đương nhiên! Trong tộc nhân ngư, ai là Tạp Tát cả!"

Phù Linh ngạc nhiên gật đầu, nhẹ: “Vậy ngươi thật lợi hại.”

Cậu thì giỏi giao tiếp cho lắm.

Tạp Tát mắt , như hiểu điều gì đó, : “Nếu ngươi quen với họ, thể giúp.”

Phù Linh vội xua tay: “Không cần, cảm ơn ý của ngươi.”

Cậu vẫn nên yên trong hoàng cung thì hơn.

Tạp Tát nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bất quá, nhân ngư tộc ai là ngươi ... ”

Phù Linh: “A? Ngươi gì? Nhân ngư quy củ hỏi thăm ? Quy củ gì thế?”

Tạp Tát: “...”

“Không gì.”

Phù Linh thấy Tạp Tát càng lúc càng kỳ lạ. Xem chừng vết thương của Nguyên Tinh cũng sắp xử lý xong, liền mở cơ giáp, hạ xuống tầng hai.

Trong phòng , Lục Kỳ đang TV, đang xem gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Phù Linh bước hành lang, chợt nhớ tới đêm qua hình như xem là... (Ân oán tình thù giữa Đế vương tinh tế và tộc Trùng).

Chắc vì mấy hôm nay xem nhiều tin tức về Trùng tộc, nên hệ thống đề xuất kịch bản kiểu cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-19.html.]

Tác giả cặp đôi vượt mức thật, tuy đến từ thế giới khác nên , nhưng nếu để Lục Kỳ thấy, e rằng sẽ ném ngoài, thậm chí tác giả cũng thoát.

Nghĩ , vội dừng cơ giáp. Nhìn xuống, thấy TV chỉ là màn hình đen, Lục Kỳ căn bản xem phim, mà đang xem hình ảnh giả lập.

Phù Linh khẽ thở phào: “Ngươi đang xử lý công việc ? Sao ở chỗ ?”

Lục Kỳ ngẩng đầu, tiện tay tắt hình ảnh giả lập, hiệu cho tiểu nhân ngư xuống, mở miệng : “Ta ngoài một chuyến. Thích Thừa Tị gửi tin, ở thành Đa Rosa xuất hiện ít dấu vết của Trùng tộc. Rõ ràng là tung tích, nhưng tra vị trí cụ thể. Ta đích xem.”

Phù Linh xong, chậm rãi gật đầu: “Được.” Chuyện quốc gia đại sự, nhất nên nhiều.

chỉ là mật thám danh nghĩa của Thích Thừa Tị, nhiều quá, dễ mất mạng.

Chỉ là...

Phù Linh nghi hoặc Lục Kỳ. Người đáng lẽ nên tin mới , hôm nay chủ động với mấy chuyện ?

Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Kỳ khẽ , nụ ôn hòa nhưng ẩn giấu sự sắc bén như sói đội lốt cừu: “Ngươi cùng .”

Phù Linh: “......”

“A?”

Tại chứ? Cậu ngoài, đặc biệt là nhiệm vụ, một chút cũng .

Lục Kỳ vẻ mặt biến hóa của , khóe môi khẽ cong.

Tâm tư của tiểu nhân ngư đều hiện rõ mặt. Hắn đôi khi vẫn suy nghĩ, Thích Thừa Tị từng huấn luyện qua quân cờ , là cảm thấy loại đơn thuần như nhân ngư càng khiến dễ buông lỏng cảnh giác? “Không ?”

Phù Linh hề do dự gật đầu: “Có thể ?”

Lục Kỳ đáp, chỉ hỏi: “Vì ?”

Phù Linh suy nghĩ một chút, dè dặt : “Ngươi đ.á.n.h Trùng tộc, cũng giúp gì. Ta thể xa, e rằng còn kéo chân .”

Lục Kỳ ý vị thâm trường: “Không , ngươi còn thể giúp đại ân”

Hắn rõ ràng đang , nhưng trong mắt ẩn giấu thứ ánh sáng mờ tối khó hiểu, sáng tối đan xen, khiến thấu.

Hai câu liên tiếp của Lục Kỳ đều mang giọng điệu dò hỏi, mà là khẳng định. Phù Linh , việc Lục Kỳ đưa đến thành Đa Rosa là quyết định định sẵn, thương lượng.

Cậu trốn cũng vô ích.

Phù Linh chỉ thể thở dài trong lòng: “Vậy .”

Đêm đó, Phù Linh ngủ trong ao, mà chiếc giường lớn.

Cậu nghĩ, đến thành Đa Rosa, nơi nhân loại giao chiến với Trùng tộc, chắc chắn sẽ giường êm để ngủ, cũng thể ngâm trong nước cả ngày, ăn liền ăn, ngủ liền ngủ. Cho nên đêm nay tranh thủ thêm một lát.

càng nghĩ, càng khó ngủ, đành mở quang não lên mạng dạo chơi.

Thông tin về Trùng tộc mạng đều cũ, tin tức mới gần như . Đã nhiều năm cập nhật gì về Trùng tộc, dân tinh tế gần như tin rằng chúng tiêu diệt. Vì thế, đủ loại tin đồn vô căn cứ lan tràn, thậm chí còn cả suy đoán về CP, giống hệt như các CP thần ma ở thế giới hiện đại từng thấy.

Không , khi đang xem tin về Trùng tộc, hệ thống đẩy đề xuất bỗng chuyển sang chủ đề nhân ngư, lẽ vì là nhân ngư nên thuật toán tự động gợi ý như .

(Chuyện giữa nhân ngư và giám hộ), tiêu đề khiến Phù Linh chú ý, nhấn xem. Vừa thấy dòng tips đầu tiên: Nghe , đuôi của nhân ngư vô cùng nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là cả sẽ run lên như điện giật. Các giám hộ tuyệt đối đừng tùy tiện chạm đuôi nhân ngư, nếu , các ngươi sẽ chịu một cú phản kích bằng đuôi!

Bên là hàng chục vạn bình luận: “Xin , tội, thật sự trở thành cô gái hiểu chuyện chỉ trong một giây.”

“Trên đang nghĩ gì thế, rõ ràng bài phổ cập khoa học thôi mà. Ừm... chỉ chạm tay nhẹ thôi cũng nhạy cảm ?” “Các ngươi thật là đủ , chịu nổi nữa. Có giám hộ nào xuất hiện rõ một chút ?” “Ta luôn thắc mắc , nếu ship CP giữa nhân ngư và , thì... nhỉ? Cấu tạo của nhân ngư mà giống cá thì cũng ..”

nhân ngư thật sự mà! Lần xem triển lãm nghiên cứu, thật sự quá mỹ! Tại bọn họ thể mang hình cá nước, còn bờ mang hình nhỉ?”

Phù Linh thấy tới đây khỏi thêm vài giây. Cậu cũng từng tò mò như , song hình thái, nghĩ thôi cũng thú vị, như sẽ cần lo lắng thể lên bờ nữa. Vừa nghĩ xong, kéo xuống thì thấy bình luận tiếp theo:

“Rất nhiều tác giả song hình thái đấy, gấp đôi niềm vui, đáng để thử lắm!”

Phù Linh tiếp tục cuộn xuống, thấy bài chính đăng thêm tips thứ hai: “Vây cá của nhân ngư ẩn ở mặt bên của đuôi, chỉ khi nước mới thể thấy rõ. nhớ đừng chạm ! Nếu nắm vây cá, nhân ngư thể sẽ nhào thẳng lòng ngươi.”

“A! Một nhân ngư mềm mại ngã lòng, đáng yêu quá !”

“Không , nếu nhân ngư là công, thì cảnh đó sẽ biến thành thế , nhân loại duỗi tay vuốt ve vây cá, nhân ngư đột nhiên phản ứng, đôi mắt tràn đầy d.ụ.c vọng”

“Bút vàng cho ngươi! Viết tiếp !”

Phù Linh xem mãi đến khuya, cuối cùng cũng ngủ quên giường.

Sáng hôm tỉnh dậy, quang não vẫn mở. Cậu tắt giao diện, tổng kết mớ bài xem, nhân ngư đều nhạy cảm.

phần lớn nội dung đều là chuyện vô căn cứ, ví dụ như lòng bàn tay nhân ngư cực kỳ mẫn cảm, khuyên giám hộ ngàn vạn đừng liếm. Phù Linh giơ tay , bàn tay nhân ngư và nhân loại vốn khác biệt nhiều, chỉ là hoa văn lòng bàn tay khác, nhân ngư hoa văn đặc trưng của riêng . Cậu kỹ, phát hiện ở khe giữa ngón cái và ngón trỏ dường như lớp da trong suốt, gần như ánh nước, giống màu da bình thường.

Cậu đưa tay lên gần mắt, tò mò dùng đầu lưỡi nhẹ l.i.ế.m thử lòng bàn tay.

“Mặn thật... gạt thiệt!”

“Phù Linh, chúng xuất phát .”

Cửa phòng đẩy , giọng ôn hòa vang lên.

Phù Linh ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen như mực. Người nọ nhướng mày, ánh mang theo vài phần kinh ngạc.

Cậu lập tức bừng tỉnh, nhận tư thế hiện tại của và cái động tác .

 

Loading...