Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:31:58
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Kỳ để Ninh Nguyên theo, mà tự đến phòng bếp, hâm nóng sữa bò, đích nấu thêm một chén canh đậu hũ. Sau đó, một đến phòng của Phù Linh, gõ cửa, hỏi: “Phù Linh, thể ?”
Bên trong truyền giọng uể oải của tiểu nhân ngư: “Không .”
Bị từ chối.
Lục Kỳ tức giận, trái còn khẽ , nhẹ giọng : “ ngươi thể ăn cơm , tối qua mất m.á.u quá nhiều, đặc biệt hâm nóng sữa bò cho ngươi."
“Câm miệng!” Giọng của tiểu nhân ngư vẻ tức giận, nhưng mang theo chút yếu ớt, hẳn là vì mất m.á.u nhiều mà hồi phục.
Lục Kỳ bật khẽ, hiếm thấy Phù Linh nổi giận lớn như , liền đẩy cửa .
Phù Linh thấy tiếng cửa mở, cau mày, xoay giường, lưng về phía cửa, vô tình động đến vết thương ở vai trái, đau đến “tê” một tiếng.
Lục Kỳ bước đến mép giường, tiểu nhân ngư mặt nhăn nhó, áy náy : “Đêm qua là sai, thật xin , ngươi thương.”
Phù Linh vẫn để ý đến . Vết thương vai đau nhức, còn chút sức lực nào, giống như trải qua một trận bệnh nặng. Cậu ghét cái cảm giác yếu ớt , nó khiến nhớ đến kiếp , cái cảm giác bệnh tật bám lấy, bất lực và cô độc, khác tránh xa. Cậu trải qua thêm nào nữa.
Lục Kỳ tiếp tục : “Ngươi yên tâm, về sẽ xuất hiện chuyện như nữa.”
Phù Linh mím môi: “Hôm qua gọi ngươi, cầu xin ngươi, nhưng ngươi đều . Lục Kỳ, nếu một ngày ngươi ... tra tấn thì dù gì, ngươi cũng sẽ buông tha cho , đúng ?”
Nếu thật là như , bắt đầu nghĩ cách rời khỏi nơi . Hiện tại thể biến hai chân, cũng hiểu cơ bản về thế giới . Chỉ cần Lục Kỳ truy bắt, thể rời , như cũng coi như thoát khỏi nguy hiểm.
Lục Kỳ trả lời ngay, chỉ đặt đồ trong tay xuống, bên mép giường. Hắn như suy nghĩ một chút mới : “Câu hỏi , bây giờ thể cho ngươi một lời đảm bảo. Bởi vì buổi tối, thể khống chế bản .”
Phù Linh chớp mắt, xoay về phía : “Không thể khống chế bản ? Ý là ?”
Lục Kỳ thấy tiểu nhân ngư cuối cùng cũng chịu , liền mỉm : “Ta buổi tối và của ban ngày, chẳng lẽ khác ?”
Phù Linh , thầm phun tào trong lòng, khác xa chứ!
“Tối qua ngươi... thật sự đáng sợ. Hoàn khác với ban ngày. Ngươi ép biến đuôi cá, còn nhất định sờ đuôi , ... còn c.ắ.n hút máu...”
Lần nhất định hầm canh cá!
Khóe môi Lục Kỳ khẽ nhếch, nụ nhạt: “Xin . Ta cố ý , nhưng ban đêm tinh thần lực của sẽ rối loạn. Ban ngày thể áp chế sự xâm thực của Trùng tộc, nhưng ban đêm, chúng chiếm giữ.”
Phù Linh đầu tiên thấy chuyện như : “Cho nên buổi tối ngươi thực Trùng tộc khống chế? Tại thành như ?”
Lục Kỳ đáp: “Trận đại chiến tiêu diệt Trùng tộc , Mạc Tư Đặc tuy tiêu diệt, nhưng phá hủy tinh thần lực của . Từ đó, tinh thần luôn Trùng tộc ăn mòn. Ban đầu còn thể chống đỡ, nhưng lâu dần thể áp chế nữa, ban đêm liền trở nên hỗn loạn.”
“Nói là khống chế, bằng rằng nó phóng đại mặt tối tăm, xa trong .” Hắn , ánh mắt dừng ở vai Phù Linh, nơi thương đêm qua. Cảnh tượng thoáng hiện trong đầu.
Giữa làn nước, c.ắ.n vai tiểu nhân ngư, điên cuồng hút máu, cảm giác như thứ đó sức hấp dẫn mãnh liệt khiến kiềm chế nổi, chỉ thể mặc cho bản sa mà phạm sai lầm.
Phù Linh há miệng, định hỏi vì thể chống , thì chợt nghĩ đến chỉ tiếng hát của nhân ngư mới thể chữa trị tinh thần lực, mà Lục Kỳ là kẻ thù của nhân ngư tộc, căn bản ai hát cho .
Cậu bỗng nhớ đến buổi hoàng hôn ở thành Đa Rosa, khi Lục Kỳ chút khác lạ, còn từng yêu cầu hát. Chẳng lẽ là vì lý do ?
Lục Kỳ thấy im lặng, liền khẽ: “Nếu ngươi sợ, thể trở về Viện nghiên cứu. Ta sẽ bảo Thích Thừa Tị đến đón ngươi.”
Phù Linh thoáng động tâm, nhưng chỗ Thích Thừa Tị, hơn nữa cũng thể , giữa và Thích Thừa Tị tồn tại mối liên kết tinh thần, thể thoát khỏi.
Trừ khi tìm cách cắt đứt liên kết tinh thần đó.
Vì thế khẽ lắc đầu, hàng mi che ánh mắt trong suốt: “Vì ngươi cho những chuyện ?”
Lục Kỳ rõ ràng là của Thích Thừa Tị, cũng mục đích đưa đến hoàng cung.
Lục Kỳ mỉm nhạt, đưa ly sữa bò còn ấm tay tiểu nhân ngư, : “Mấy chuyện , ngươi cho Thích Thừa Tị cũng .”
Lúc đến lượt Phù Linh ngẩn : “Tại ?”
Lục Kỳ đáp: “Nếu tình trạng tinh thần của , cứ trực tiếp hỏi là . Ta để bụng.”
Phù Linh chút quên mất rốt cuộc giữa Lục Kỳ và Thích Thừa Tị khúc mắc gì. Cậu uống sữa bò, giống như ôn chuyện cũ, hỏi: “Ngươi và Thích Thừa Tị, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Cậu nhớ trong nguyên tác từng nhắc sơ qua, đại phản diện và Lục Kỳ vốn là bạn , chỉ vì một nhân ngư mà biến thành kẻ xa lạ.
Lục Kỳ nhận lấy bình sữa rỗng trong tay , đưa bát cháo tới, hỏi ngược : “Hắn từng với ngươi ?”
Phù Linh lắc đầu: “Chưa từng.”
Lục Kỳ cụp mắt, như đang nhớ điều gì đó, đó : “Chuyện thì dài, nhưng cũng đơn giản thôi. Thích Thừa Tị từng một nhân ngư chuyên thuộc, tên là Tinh La. Hắn yêu Tinh La, yêu đến mức chẳng rời nửa bước. Trong trận chiến tiêu diệt Trùng tộc, Tinh La cũng ở bên cạnh , nhưng chính điều đó khiến Trùng tộc cơ hội thừa thế mà tấn công.”
“Nhân ngư là khắc tinh của Trùng tộc. Tiếng hát của nhân ngư thể giúp nhân loại khôi phục tinh thần lực, từ đó chống cự Trùng tộc. Vì thế, hôm đó Trùng tộc nhân giao chiến bắt Tinh La, dùng để uy h.i.ế.p và Thích Thừa Tị.”
“Thích Thừa Tị cầu xin đáp ứng yêu cầu của Mạc Tư Đặc, lui binh để ngăn chiến, nhưng từ chối.”
Phù Linh mím môi: “Vì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-25.html.]
Lục Kỳ thở dài, trầm mặc một lát mới : “Mạc Tư Đặc khi sắp c.h.ế.t, nhưng chỉ cần cho thêm thời gian, dù là một chút thôi, đều thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao. Năng lực hồi phục của Trùng tộc quá mạnh, nhân loại thể một nữa đối đầu với . Chỉ thể nhân lúc g.i.ế.c hẳn . Là chủ tướng, thể thỏa hiệp.”
Phù Linh hiểu . Khó trách Lục Kỳ đối với Thích Thừa Tị luôn mang thái độ nhẫn nhịn, thậm chí nhiều chấp nhận sự khiêu khích quyền uy của đối phương.
Cậu cảm thấy Lục Kỳ đang mang trong sự áy náy với Thích Thừa Tị.
Phù Linh khuấy nhẹ cháo, hỏi tiếp: “Ngươi nếu Thích Thừa Tị gì, ngăn ?”
Nháo đến cuối cùng, Thích Thừa Tị chẳng đuổi xuống khỏi vị trí lãnh đạo quốc gia ?
Lục Kỳ khẽ , thần sắc điềm tĩnh: “Sự ăn mòn tinh thần lực của Mạc Tư Đặc khiến dần dần biến thành một con quái vật. C.h.ế.t trong tay Thích Thừa Tị, coi như cũng là trả cho Tinh La một công đạo.”
Phù Linh cầm chén nhỏ, im lặng uống cháo, nên gì.
Lục Kỳ đến cái c.h.ế.t nhẹ nhàng như , thậm chí suy nghĩ kỹ sẽ c.h.ế.t trong tay ai để đôi bên cùng giải thoát. Dù là vì tiêu diệt Mạc Tư Đặc, vì trả công bằng cho Tinh La, tất cả đều lý trí đến mức gần như còn nhân tính.
Phù Linh từng c.h.ế.t một , nên rõ t.ử vong đau đớn đến nhường nào, sinh mệnh đáng quý . Cậu ở trong thế giới khổ sở cầu sinh, còn Lục Kỳ bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t.
rõ ràng, Lục Kỳ vẫn còn cơ hội sống sót. Nhân ngư chẳng là khắc tinh của Trùng tộc ?
Trong phòng yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng hít thở. Lục Kỳ cảm nhận sự trầm mặc , chờ đến khi tiểu nhân ngư uống hết cháo, gương mặt tái nhợt dần dần chút huyết sắc, mới nhận lấy chén trong tay đối phương, định dậy rời .
“Ngươi nếu rời khỏi đây, thể giúp ngươi liên hệ Thích Thừa Tị hoặc viện nghiên cứu. chuyện song hình thái, nhất ngươi nên tự cân nhắc xem với bọn họ .” Nói xong, Lục Kỳ chuẩn rời khỏi.
Phù Linh vội vàng : “Ta .”
Bước chân Lục Kỳ khựng , lưng về phía Phù Linh, nghiêng đầu, thấy biểu cảm của đối phương, chỉ hỏi: “Vì ?”
Phù Linh đáp: “Ngươi chẳng , sẽ xảy chuyện như hôm qua nữa ?”
Lục Kỳ xoay , vẫn nguyên tại chỗ: “Phải. dù , vẫn thể bảo đảm—”
Phù Linh cắt lời: “Không .”
Lục Kỳ khẽ hít một , chút dám tin: “Ngươi sợ ?"
“Sợ cái gì?”
Lục Kỳ , thẳng tiểu nhân ngư, nghiêm túc hỏi: “Ngươi sợ biến thành quái vật ? Giống như đêm qua, đột nhiên xuất hiện trong phòng ngươi, ép ngươi, ngươi thương?”
“Sợ.” Phù Linh đáp vô cùng thành thật.
Lục Kỳ cụp mắt, khẽ thở dài, xoay định rời . lúc , giọng mềm nhẹ của tiểu nhân ngư vang lên lưng: “ mà... thể hát cho ngươi mỗi ngày.”
Lục Kỳ giật ngẩng đầu, ánh mắt thẳng Phù Linh.
Tiểu nhân ngư nửa nửa giường, dựa gối, rõ ràng chính còn đang thương, mà vẫn giúp .
Hắn nghẹn giọng, hỏi : “Ngươi gì?”
Phù Linh lặp : “Ta , hát cho ngươi . ... một điều kiện.”
Lục Kỳ lẽ ngờ, đời nhân ngư chủ động hát cho .
Ánh mắt dịu , khẽ hỏi: “Điều kiện gì?”
Phù Linh : “Ngươi chỉ phép khen hát .”
Lục Kỳ bật khẽ: “Ta từng gạt ngươi, đây khen ngươi đều là thật lòng.”
Phù Linh ngượng ngùng : “Vậy... ngươi nhớ chạng vạng đến tìm .”
Lục Kỳ đáp: “Được.”
Cửa phòng khép lưng .
Phù Linh lập tức mở quang não, tra bộ tư liệu liên quan đến tinh thần liên kết.
Cậu tìm kiếm định nghĩa, tinh thần liên kết là hình thức kết nối đặc thù tạo bằng tinh thần lực, so với quang não còn chặt chẽ hơn. Bất kể ở , gì, đều thể cảm nhận thông tin từ cùng liên kết. Thông thường, chỉ nhân hoặc bạn lữ mới lập loại liên kết .
Ngoài , tinh thần liên kết còn một đặc tính đặc biệt, thể thiết lập đơn phương liên kết. hầu như ai , bởi vì điều đó tương đương với việc giao bộ tinh thần của cho khác, để đối phương thể tự do thế giới tinh thần của .
Phù Linh mím môi, tiếp tục tra thêm: “Làm thế nào để hủy bỏ tinh thần liên kết?”
Kết quả trả về ít. Duy nhất một mục xem đáng tin: “Một bên t.ử vong, hoặc bên chủ động hủy bỏ đơn phương tinh thần liên kết.”
Phù Linh trầm ngâm, nghĩ tiếp tục lướt xuống tìm xem lời giải khác .
Cho đến khi ánh mắt dừng ở một cái tên quen, một cái tên liền khiến nhớ ngay.
Tên là Văn Lộc.
Cậu chợt nhớ , trong nguyên tác, Văn Lộc chính là nhân vật chính kiêm “bạch nguyệt quang” của câu chuyện.