Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:33:45
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Lộc là một nhân ngư, cũng là nhân ngư duy nhất tiến giới giải trí. Nghe một đạo diễn nổi tiếng đích mời Văn Lộc tham gia một đoạn ngắn liên quan đến nhân ngư, mà nhờ , y lập tức nổi tiếng trong giới giải trí.

Phù Linh nhấn xem, trong trang chủ đều là fan của Văn Lộc. Có lẽ do là nhân ngư, nên y gần như anti-fan, hiếm thấy y.

“Lộc Lộc thật đáng yêu quá , sờ quá!”

“Muốn chạm thử đuôi cá, đuôi của Lộc Lộc thật sự , giống như men sứ đỏ thời cổ đại, quá mỹ!”

“Lộc Lộc xong phim mới ? Ta thấy đăng video, mau xem!”

Bên là liên kết chia sẻ, Phù Linh ấn , liền thấy một gương mặt trẻ tuổi, thanh tú hiện lên trong khung hình.

Người mái tóc ngắn đen nhánh, mềm mượt, ngũ quan tinh xảo nổi bật khuôn mặt hình trứng ngỗng. Đôi mắt cong cong, mang theo nụ như ánh xuân, phía là chiếc đuôi cá thật sự xinh , màu đỏ cam chuyển dần từ đậm sang nhạt như hoàng hôn nơi chân trời, cực kỳ bắt mắt.

Đây chính là Văn Lộc, “bạch nguyệt quang” trong nguyên tác, cũng là vai chính yêu thương nhất.

Văn Lộc thông qua quang não chào hỏi , đó là video sẵn: “Chào nha, hôm nay xong , cảm ơn ủng hộ ~ Lục Kỳ Lục Kỳ Lục Kỳ, về , chờ tìm ngươi nhé!”

Phía là giọng điệu ôn hòa, dịu dàng gửi lời chào đến fan, còn đoạn là sự hưng phấn và mong chờ khi sắp gặp yêu.

Do mức độ nổi tiếng của Văn Lộc, gần như bộ tinh hệ đều y thích bệ hạ của đế quốc Lục Kỳ. Y là nhân ngư duy nhất quan tâm đến sự phản đối của tộc nhân, cũng chẳng màng đến thù hận diệt tộc, yêu Lục Kỳ đến điên cuồng.

Phù Linh lướt xem, gần như trong mỗi bài đăng của Văn Lộc đều nhắc tới Lục Kỳ.

Trước khi phim, y : “Sắp bắt đầu , thấy Lục Kỳ, bắt đầu nhớ.”

Khi xong, y : “Kết thúc , nhanh về gặp Lục Kỳ mới , mau mau mau!”

Fan bên cũng quen với kiểu .

“Lộc Lộc hôm nay theo đuổi bệ hạ thêm một ngày.”

“Nếu Lộc Lộc xong phim, dựa theo tính cách của , chắc chạy thẳng tới hoàng cung mất.”

“Tạo hình của Lộc Lộc thật đáng yêu, giống như tiểu vương t.ử của nhân ngư tộc, như tinh linh , quá !”

“Rất mong chờ bộ phim !”

“Chờ , hình như đây bệ hạ cũng nuôi một nhân ngư chuyên phục vụ thì ?”

“A! , là do Thích Thừa Tị tặng. Không nhân ngư đó giờ ...”

“Chẳng tin tức gì, chắc là hành c.h.ế.t . Cũng chỉ Lộc Lộc mới dám đến hoàng cung mà sợ bệ hạ xử lý thôi.”

“Mỗi Lộc Lộc hoàng cung đều lo lắng, sợ chọc giận bệ hạ, từ đó còn thấy nữa.”

“Lộc Lộc, đừng thích bệ hạ nữa, nguy hiểm lắm.”

“Thật thế sợ Lộc Lộc buồn, nhưng vẫn cảm thấy bệ hạ sẽ thích nhân ngư . Hắn đối xử tàn nhẫn với nhân ngư như , thể yêu một kẻ thuộc chủng tộc hận chứ?”

“Ta vẫn xem cảnh Lộc Lộc tìm bệ hạ, khả năng vlog phát trực tiếp ?”

“Ngươi đang mơ giữa ban ngày đấy!”

Phù Linh tắt quang não, trong đầu là ý nghĩ trốn .

Bạch nguyệt quang xuất hiện, tiếp theo chính là tiết mục “hầm canh cá” kinh điển. Tuy , nhưng khi thật sự đối mặt, vẫn cảm thấy nguy cơ đến gần.

Cậu suy nghĩ suốt buổi trưa xem nên thế nào để khiến Thích Thừa Tị chủ động hủy bỏ liên kết tinh thần đơn phương. Đến cả phương án tiết lộ tình trạng tinh thần của Lục Kỳ để đổi lấy điều kiện cũng nghĩ qua, nhưng cuối cùng vẫn loại bỏ từng khả năng một.

Nằm giường, nghĩ thêm, liền mở chế độ xem video giải trí. Thôi thì hết xem thử “bạch nguyệt quang” sẽ xuất hiện trong tình huống thế nào ...

Trong lúc đang mải suy nghĩ, chạng vạng lặng lẽ đến. Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, kèm theo giọng của Lục Kỳ.

Phù Linh trong lòng căng thẳng, : “Mời .”

Lục Kỳ dường như một bộ quần áo khác. Cặp kính gọng vàng tinh tế đặt ngay ngắn sống mũi cao, khiến gương mặt thêm phần sắc sảo. Áo sơ mi trắng tinh xắn tay lên gọn gàng, trông sạch sẽ, dứt khoát. Rõ ràng chỉ mặc đơn giản, nhưng toát lên khí chất đặc biệt, khiến bộ đồ trông như hàng may đo cao cấp.

Phù Linh nghĩ thầm, lẽ Lục Kỳ cố tình chỉnh trang là vì gặp Lộc Lộc ?

Cậu chờ đối phương bước , cửa, thấy ai khác theo.

Chẳng lẽ Văn Lộc về ?

Lục Kỳ đóng cửa, ánh mắt đảo qua tiểu nhân ngư trong phòng, mỉm nhạt: “Nhìn cái gì ?”

Phù Linh thu ánh mắt : “Không gì, chỉ là... đến giờ hẹn nhanh thật.”

Lục Kỳ gật đầu, đặt bữa tối lên bàn: “Muốn ăn ở đây, ăn giường?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-26.html.]

Phù Linh vén chăn, xuống giường: “Ngồi đó ăn .”

Cậu đồng ý hát cho Lục Kỳ thì sẽ nuốt lời. Trước khi tìm cách cắt đứt liên kết tinh thần, vẫn sẽ hát cho Lục Kỳ , trừ khi Lục Kỳ chủ động cần nữa.

Phù Linh ăn cơm xem kịch, bỗng nhớ một chuyện, liền hỏi Lục Kỳ: “Ngươi ăn cơm ?”

Lục Kỳ chỉ : “Ta sẽ ăn ở nhà.”

Phù Linh vốn dĩ giường ăn thì chẳng thấy gì lạ, nhưng bây giờ ăn ở bàn, Lục Kỳ chằm chằm, thấy chút mất tự nhiên. Dù , đích mang cơm đến, cũng thể thẳng thừng đuổi , bèn hỏi: “Ngươi ăn cùng ? Dù cũng đến , ăn một trong phòng chúng cùng ăn ở đây, chẳng cũng như ?”

Lục Kỳ mỉm nhạt: “Không giống. Một khi dưỡng thành thói quen , sẽ thể tự kiềm chế. Như thì còn thể kiềm chế khác nữa?”

Thói quen ...

Phù Linh như dạy dỗ, mím môi: “Cái thói quen , ở nhà thì nên thoải mái một chút chứ. Ở bên ngoài đương nhiên sẽ như .”

Lục Kỳ khẽ : “Đó chỉ là ngụy biện thôi.”

Phù Linh hừ nhẹ một tiếng, thêm. Trong lúc vô tình liếc sang, thấy Lục Kỳ xuống cạnh , đưa tay kéo đĩa salad mặt sang phía , thong thả cầm nĩa, chuẩn ăn.

Cậu đầu, trừng mắt: “Ngươi vì giành salad của ?"

Lục Kỳ nhướn mày: “Không ngươi mời ăn ?”

Phù Linh nhất thời nghẹn lời, dù cũng là mang cơm đến, chẳng còn cách nào phản bác.

Lục Kỳ bộ dạng im lặng của tiểu nhân ngư, bật : “Một lát nữa sẽ cho ngươi mang thêm bữa khuya.”

Phù Linh mới bình tĩnh một chút, nghẹn họng, tiếp tục ăn xem phim.

Bên cạnh, Lục Kỳ tao nhã ăn salad, ăn lặng lẽ nhân ngư bên cạnh. Ánh sáng từ màn hình TV chập chờn hắt lên gương mặt nhỏ của Phù Linh, khiến khuôn mặt vốn tái của thoáng nhuộm chút sắc hồng, trông sống động và đáng yêu lạ thường.

Tiểu nhân ngư thật dễ dỗ, chỉ cần cho chút đồ ăn liền vui vẻ ngay.

Lục Kỳ cứ thế trong phòng, cùng tiểu nhân ngư xem phim ăn cơm, chuyện mà đây bao giờ .

Nếu như Ninh Nguyên bất kỳ ai trong hoàng cung thấy cảnh , chắc chắn sẽ nghĩ rằng đang mơ. Bởi vì vị bệ hạ luôn điềm đạm, chuẩn mực trong lễ nghi , giờ trong phòng ăn cơm, xem phim, và trò chuyện cùng một nhân ngư.

Phù Linh ăn xong, tâm trạng vui vẻ. Tập phim cũng hết, nghĩ nên bắt đầu “ việc”.

Vì thế, sang Lục Kỳ. Đối phương cũng đúng lúc đầu . Trong khoảnh khắc , thấy trong đáy mắt Lục Kỳ thoáng hiện lên sắc đỏ mờ nhạt, đồng thời cảm nhận tinh thần lực của bắt đầu hỗn loạn.

Thế nhưng đối diện vẫn bất kỳ phản ứng nào, ngay cả nét mặt cũng chẳng đổi, vẫn là bệ hạ ôn hòa, điềm tĩnh thường ngày.

Phù Linh hiểu rõ, Lục Kỳ đang kiềm chế tinh thần lực ăn mòn, còn quen giấu giếm, duy trì vẻ bình tĩnh để với rằng cả.

Phù Linh lời nào, lập tức cất tiếng hát. Giọng hát nhân ngư như đến từ sâu thẳm đáy biển, mang theo sự linh động và kỳ ảo, thấm tinh thần và linh hồn , như một khúc ngâm cổ xưa.

Giai điệu tuyệt mỹ chan chứa tinh thần lực dày đặc, cuộn trào hướng về phía Lục Kỳ, chậm rãi phẳng những sợi đan rối, hỗn loạn trong tinh thần .

Phù Linh nhắm mắt, buông bỏ tạp niệm. Ngay cả bản cũng đang hát gì, nhưng say mê vô cùng. Giống như đó là điều sinh , cần học cũng thể cất tiếng hát .

Giây phút , Phù Linh còn là xuyên sách nữa. Cậu chính là , một nhân ngư thực thụ.

Tinh thần lực của Lục Kỳ đang dần Mạc Tư Đặc ăn mòn.

Ngày qua ngày, từ chống cự cho đến dồn ép, Mạc Tư Đặc cùng bản chất với : khả năng hồi phục mạnh, tính ăn mòn cực cao, như chất nhầy quỷ dị, đến thì tinh thần lực ở đó đều hủy diệt.

Hắn chịu đựng sự ăn mòn và tra tấn lặp lặp , nhưng thể để ai . Bởi một khi tin đồn lan , nó sẽ tạo cơ hội cho vô kẻ lợi dụng, trong đó cả tộc Trùng tiêu diệt .

Hắn giấu đau đớn, che cảm xúc, một giãy giụa trong thế giới tinh thần... cho đến khi hủy diệt .

tiếng ca của nhân ngư tựa như phá vỡ tầng tầng hư vô, tràn tinh thần giới của . Những luồng tinh thần lực Mạc Tư Đặc đang gào thét tấn công lập tức ngăn . Hắn thể cảm nhận bao bọc bởi suối nước trong, , là biển cả. Biển sâu thần bí mà dịu dàng, ôm lấy , những mảnh tinh thần khô cằn của dần hồi sinh, đủ sức chống sự ăn mòn.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt biển, xuyên qua tầng nước rọi lòng đại dương, phủ lên Lục Kỳ. Hắn mở mắt, trong ánh phản chiếu bóng dáng Phù Linh đang say mê ngâm hát, mái tóc bạc như sương dường như dài thêm, buông xuống vai và thắt lưng. Thân hình nhân loại, tóc trắng tuyết, tai hé lộ mang cá mỏng lấp lánh, cùng gương mặt đến mức khiến thương xót, tựa như một vị thần.

Phù Linh hát xong, chậm rãi hồn. Cậu thấy Lục Kỳ khẽ nhíu mày, cảm giác chút khác với khi. Trước đây khi hát, còn nghĩ xem nên hát gì, nhớ ca từ, như đang hát ở KTV.

, đầu óc trống rỗng. Cậu hát gì, cũng hát, như thể ai đó điều khiển , chỉ nhớ rằng thật sự hát một bài.

Cậu Lục Kỳ, hỏi: “Có tác dụng ? Ngươi thấy khá hơn ? Còn biến thành quái vật nữa ?”

Lục Kỳ mỉm ôn hòa: “Cảm ơn ngươi, tiểu nhân ngư. Ta thấy dễ chịu hơn nhiều .”

Phù Linh thấy đối phương còn giống như tối qua, thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ tiếng hát của nhân ngư thật sự hữu dụng. Cậu mỉm với Lục Kỳ, xoay định về giường.

Không hiểu , hát xong thấy buồn ngủ, chỉ xuống nghỉ.

thấy, phía , ánh mắt Lục Kỳ vẫn dõi theo , trong đáy mắt, sắc đỏ âm u chập chờn như ngọn lửa, lúc sáng lúc tối.

Loading...