Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:35:18
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một giấc của Phù Linh cũng ngủ lâu. Khi tỉnh là giữa đêm, ngoài cửa sổ vẫn tối đen, màn đêm dày đặc, trời còn phai nhạt.

Cậu liếc thời gian, mới mười hai giờ đêm. Bình thường giờ còn ngủ, hôm nay ngủ say một giấc, thật chút thể tin nổi.

Lục Kỳ rời , cũng tối nay đối phương còn biến thành quái vật . Khi rời , Lục Kỳ khá hơn nhiều, chắc là .

Đang nghĩ ngợi, bụng đột nhiên kêu “lộc cộc lộc cộc” mấy tiếng, đói bụng.

Lục Kỳ đoạt mất bữa tối của , còn hứa sẽ mang bữa khuya đến.

Phù Linh đến bàn ăn, mặt bàn sạch sẽ, trống một vật.

Lục Kỳ khi thì . Phù Linh , loại thất tín bội ước, xem chắc gặp chuyện gì đó.

Chẳng lẽ là do tiếng ca của vấn đề? Cái khoảnh khắc trống rỗng rốt cuộc là chuyện gì?

Phù Linh mím môi, nhảy xuống ao. Hai chân trong nước biển thấm ướt liền hóa thành đuôi cá, nhẹ nhàng di chuyển trong nước.

Cậu leo lên cơ giáp chuyên dụng của nhân ngư, mở cơ giáp bay ngoài phòng.

Hành lang tối, nhưng đèn tường và đèn trần vẫn sáng, rõ là đang soi sáng cho ai. Bên ngoài hoàng cung yên tĩnh lạ thường, đến cả bóng dáng thị vệ cũng thấy.

Ban đêm trong hoàng cung vốn dĩ luôn vắng , ngay cả Ninh Nguyên cũng chẳng thấy .

Phù Linh nhẹ nhàng điều khiển cơ giáp xuyên qua hành lang, chợt nhớ bản căn bản phòng ngủ của Lục Kỳ ở , đành đến thư phòng thử vận may, bình thường việc gì đều ở thư phòng xử lý công việc.

Tiếng cơ giáp vang khẽ trong hành lang, dừng cửa thư phòng, gõ cửa. Bên trong tiếng đáp. Cậu chờ thêm một lát, vẫn im lìm như cũ.

Không tìm , định tìm chút đồ ăn khuya trong bếp. khi ngang qua căn phòng cạnh thư phòng, bỗng thấy một tiếng động nhỏ.

Là tiếng rên cực khẽ, nếu chú ý sẽ chẳng thể . Có lẽ vì vẫn từ bỏ, tai vẫn căng ngóng nên mới bắt âm thanh mơ hồ .

Căn phòng cạnh thư phòng là phòng gì, rõ, vì xưa nay từng đến. Cậu chỉ thể gõ cửa, nhẹ giọng hỏi: “Xin chào, bên trong ai ?”

Không tiếng đáp, yên lặng đến mức đáng sợ. Cả hành lang hề âm thanh nào khác, khiến cảm giác tiếng động chỉ là ảo giác.

Phù Linh nghĩ , trực giác cho , bên trong . Hơn nữa, thể là Lục Kỳ.

Cậu gõ cửa, vẫn phản ứng. Cậu thử mở cửa, nhưng cửa khóa.

Phù Linh nhíu mày, liếc xuống vòng tay cổ tay, lập tức mở quang não, kết nối với duy nhất trong danh sách, Lục Kỳ.

bất ngờ , liên hệ thành công.

Phù Linh càng thêm chắc chắn, trong phòng chính là Lục Kỳ.

Cậu tìm thấy ai khác, trong lòng càng thêm lo lắng. Cuối cùng vung mạnh đuôi cá, đập thẳng cánh cửa. Cửa rung lên, lắc lư một hồi, khóa phá, cửa bật mở.

Trong phòng tối đen, một tia sáng. Cậu quanh cũng chẳng thấy gì, càng rõ đây là phòng gì.

“Lục Kỳ? Ngươi ở đây ?” Phù Linh cẩn thận gọi khẽ.

Không tiếng đáp.

Cậu mò mẫm một hồi, còn cẩn thận va góc bàn. Hẳn là một gian phòng, là phòng ngủ của Lục Kỳ phòng khách.

Tìm quanh vẫn kết quả, Phù Linh định rời . Nếu thật sự tìm , chỉ thể chứng minh Lục Kỳ ai phát hiện khi biến thành quái vật. Cậu tìm cũng vô ích, chỉ đành đợi đến mai hỏi.

khi xoay định rời , từ sâu trong phòng vang lên một tiếng rên nữa, rõ ràng hơn là giọng của Lục Kỳ!

Phù Linh lập tức theo âm thanh. Cậu đưa tay dò đường phía , bước từng bước chậm rãi suốt mấy phút, cuối cùng chạm một vật gì đó ấm áp, mềm mại.

Cậu giật rụt tay . Bản năng khiến căng thẳng, cất tiếng hỏi: “Lục Kỳ... là ngươi ?”

Bên vẫn tiếng đáp.

Không còn cách nào khác, đưa tay dò tiếp. Lần , chạm thứ gì đó còn mềm mại hơn, xúc cảm khác lạ mềm, nhô lên, tựa như một cái khe. Cậu còn kịp tìm hiểu kỹ thì thứ bất ngờ... c.ắ.n !

Phù Linh giật kêu khẽ, rút tay nhưng đối phương c.ắ.n chặt, chịu buông. Cậu dám dùng sức, sợ c.ắ.n đứt mất ngón tay.

Cậu đành bất động, run giọng hỏi: “Ngươi là... cái gì?”

thứ đang c.ắ.n tay vẫn trả lời, chỉ dùng nơi sâu hơn, mềm hơn mà cọ nhẹ đầu ngón tay . Đầu ngón tay bao bọc bởi cảm giác ẩm nóng... dần đoán đó là gì.

Đầu lưỡi.

Ngay đó, đối phương khẽ tăng lực, c.ắ.n nhẹ nhàng l.i.ế.m mút đầu ngón tay .

Phù Linh trừng to mắt, cảm giác ...

Cậu như kéo trở đêm hôm , khi Lục Kỳ ép trong ao, c.ắ.n nát vai cổ , hút cạn máu, cũng là loại cảm giác khiến run rẩy sa . Cả bỗng mềm nhũn.

Là Lục Kỳ. Trước mặt chính là Lục Kỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-27.html.]

đối phương đáp lời? Khoan ... cảm giác , chẳng lẽ Lục Kỳ biến thành quái vật ?

Phù Linh căng thẳng cực độ, chỉ cảm thấy Lục Kỳ ngậm lấy ngón tay , mà giây tiếp theo... dường như sắp c.ắ.n nát nó. Cậu tiến gần thêm một chút. Ở cách gần như , cuối cùng cũng rõ Lục Kỳ, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu một vệt đỏ thẫm, tựa như ánh lửa nhảy lên, khiến đôi mắt vốn ôn hòa thêm vài phần yêu diễm.

Phù Linh sững sờ một thoáng, giọng mang theo run rẩy nhỏ: “Lục Kỳ... ngươi tỉnh .”

Lục Kỳ nhắm mắt, dường như trong thoáng chốc hoảng hốt, lực c.ắ.n đầu ngón tay Phù Linh khẽ nới lỏng.

Phù Linh lập tức rút tay về: “Lục Kỳ, ngươi thấy ?”

Lục Kỳ khẽ nghiêng đầu, giữa mày nhíu chặt, như đang chống chọi thứ gì đó. Trong thế giới tinh thần, rõ ràng đang giằng co dữ dội.

Động tác đó khiến Phù Linh thấy một âm thanh khác, tiếng kim loại va chạm trong trẻo, gần, dường như vang ngay bên cạnh hai .

Phù Linh theo Lục Kỳ sờ soạng, từ vai xuống cánh tay, đến cổ tay. Cậu chạm vật gì đó lạnh buốt, là một vòng tròn, sờ thêm, là nhiều vòng tròn nối liền .

Là xiềng xích. Lục Kỳ khóa chính , giam bản trong căn phòng .

Hắn từng , tình trạng tối hôm qua sẽ tái diễn.

Phù Linh nhất thời nên gì, thì thấy giọng khàn khàn của Lục Kỳ: “Phù Linh? Ngươi... ở đây?”

Thấy Lục Kỳ tỉnh táo đôi chút, Phù Linh vội hỏi: “Ta thể giúp ngươi việc gì ?”

Lục Kỳ giơ tay, kéo theo một tràng tiếng xích leng keng vang vọng. Hắn nhẹ đẩy Phù Linh , động tác cứng rắn mà giọng điệu vẫn ôn hòa: “Rời khỏi nơi , Phù Linh.”

Phù Linh cau mày, phục : “Ta , sẽ giúp ngươi. Có hát đủ ? Vậy hát thêm vài khúc nữa cho ngươi nhé?”

Nói xong, mặc kệ Lục Kỳ đồng ý , cất giọng hát, tiếng ca mang theo tinh thần lực vang vọng khắp hoàng cung.

Trong bóng đêm yên ắng, những trực đêm trong hoàng cung thấy tiếng hát của nhân ngư liền tỉnh táo hẳn, tinh thần sảng khoái. Trên quang não lập tức xuất hiện hàng loạt tin nhắn.

“Trời ạ! Nửa đêm còn tiểu nhân ngư hát!!!”

“Ta cũng thấy! Chẳng lẽ là đang giúp bệ hạ khôi phục tinh thần lực ?”

là hát suốt cả ngày, tiểu nhân ngư của bệ hạ thật hiểu chuyện quá!”

Trên lầu ba, Ninh Nguyên cũng thấy tiếng hát . So với ban ngày, giọng nhân ngư giờ đây càng thêm thuần khiết và linh động, tinh thần lực trong đó cũng nồng đậm hơn hẳn. Ông giường, nhưng mở mắt rõ ràng, ánh hướng về phía lầu hai nơi Lục Kỳ đang ở. Dường như chỉ cần xuyên qua cánh cửa đóng chặt, ông thể thấy cảnh tượng trong phòng ngủ .

Khuôn mặt Ninh Nguyên biểu cảm gì, ẩn trong bóng tối, cảm xúc đều che khuất. Ông chỉ lặng lẽ về hướng đó, lâu mới khẽ khép mắt .

Phù Linh hát thật lâu, lâu đến mức quên mất thời gian, nửa tiếng một tiếng, vẫn hát, đem bộ tiếng ca của truyền đến đang khóa giường.

Cuối cùng, bàn tay nắm lấy cổ tay , cắt ngang tiếng hát. Phù Linh thấy Lục Kỳ : “Được , vất vả cho ngươi, Phù Linh.”

Phù Linh , hỏi: “Ngươi tỉnh hẳn ?”

Lục Kỳ mỉm , khẽ gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”

Phù Linh thở phào một thật dài: “Vậy là , ...”

Lời còn dứt, cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới, khiến cũng vững, mí mắt nặng trĩu, ngã thẳng xuống.

Cả ngã lòng Lục Kỳ. Đối phương thuận tay đỡ lấy, trong lòng dâng lên một cảm giác an bình khó tả, cảm giác mà từng .

Từ đại chiến với Trùng tộc, đây là đầu tiên thể an tâm như trong đêm tối.

Lục Kỳ liếc đôi xiềng xích cổ tay , cúi đầu đang tựa trong lòng. Do dự một chút, khẽ nâng đuôi cá của Phù Linh lên, đặt gọn đùi. Sau đó, lấy bình phun nước biển, tỉ mỉ phun lên đuôi cá, động tác tao nhã đến mức tựa như đang tưới hoa trong vườn.

Vừa giữ cho đuôi cá ẩm ướt, ánh mắt dừng cổ tay thon mảnh của Phù Linh đang rũ bên hông. Cổ tay trống trơn, chẳng mang thứ gì. Hắn nhớ rõ, lúc ở trong cơ giáp nhân ngư, từng nghĩ, cổ tay nhỏ bé dường như thiếu mất một vật gì đó. Dù tay trái đeo vòng quang não, vẫn cảm thấy đủ.

Giờ , mới hiểu, thứ đáng nên cổ tay tiểu nhân ngư, chính là xiềng xích. Giống như... thứ mà đang đeo lúc .

Một ý niệm mờ ám chợt lóe lên. Nếu thật sự Mạc Tư Đặc chiếm giữ tinh thần, lẽ sẽ chuyện đó. May mà, may mà tiểu nhân ngư khiến tỉnh .

Màn đêm dần dần lùi , ánh sáng bình minh nhuộm sáng căn phòng. Tia nắng đầu tiên chiếu phòng ngủ của Lục Kỳ, phản chiếu rõ ràng vài chiếc chai lăn lóc sàn nhà.

Phù Linh đầu tiên tỉnh sớm như , cũng rõ là vì tối qua ngủ quá say, trong lòng còn canh cánh điều gì.

Mở mắt , điều đầu tiên thấy là ánh ôn hòa của Lục Kỳ. Đôi mắt từng mang ánh đỏ yêu dị giờ trở trong trẻo, còn chút u ám nào.

Phù Linh nhận bản vẫn đang tựa trong lòng đối phương, phần cứng đờ. Cậu khẽ cử động đuôi cá, phát hiện đuôi ướt sũng, hề khô. Nhìn thấy bình phun nước đất, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi tưới nước cho cái đuôi của cả đêm ?”

Lục Kỳ đáp nhàn nhạt: “Ừ.”

Thấy vẫn giữ nguyên tư thế tối qua, Phù Linh vội vàng nhảy khỏi đối phương, hỏi: “Còn xiềng xích của ngươi? Làm cởi ? Chìa khóa ?”

Lục Kỳ khẽ nhướng mày: “Có lẽ ở đó ngoài hành lang.”

Bị khóa xong, tiện tay ném .

“Ta tìm!” Phù Linh , chạy đến cửa.

tay còn kịp xoay nắm cửa, bên ngoài vang lên một giọng trong trẻo: “Lục Kỳ! Lục Kỳ! Sáng sớm tới tìm ngươi, đối với ngươi lắm nha!”

Loading...