Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:59:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phù Linh xong, hết sức chân thành hỏi: “Ta chỗ nào biểu hiện là thích Lục Kỳ ?”

Binh lính nghiêm túc đáp: “Nếu ngươi thích bệ hạ, hát cho bệ hạ ? Tối qua chúng đều thấy, ngươi hát suốt cả đêm, tình ý đối với bệ hạ sâu đậm như thế.”

“Hơn nữa, cảm thấy bệ hạ hẳn cũng thích ngươi. Cho phép ngươi ăn trong phòng, đến cũng mang theo ngươi. Từ đại chiến với Trùng tộc, bệ hạ từng dẫn nhân ngư nào chiến trường cả.”

Phù Linh cảm thấy đối phương tự tưởng tượng quá mức, bèn bụng sửa : “Đây chỉ là sự tương tác bình thường giữa giám hộ và nhân ngư chuyên chúc thôi.”

Binh lính lập tức lắc đầu: “Không , nhà ai mà nhân ngư đắn hát cả đêm cho giám hộ chứ?”

Nhân ngư “ đắn” Phù Linh: “...”

Cậu cảm thấy đối phương não bổ đến mức thể cứu vãn, thêm cũng vô ích, liền lười biếng đưa mắt sang bàn trái cây.

Sơn lột vỏ, thật phiền phức...

Tựa hồ như đoán trong lòng tiểu nhân ngư nghĩ gì, binh lính đống trái cây : “Để gọi đến giúp ngươi xử lý một chút, ngươi chờ nhé!”

“Cảm ơn, cần..” Phù Linh còn hết câu, như chớp biến mất thấy bóng dáng.

Văn Lộc chạy như bay xuống tầng hầm, buồn gõ cửa xông thẳng phòng.

Đập mắt y là Lục Kỳ đang dựa lưng tường bên bể nước, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, nơi hoa viên che khuất, đang suy nghĩ điều gì.

Y theo ánh mắt của Lục Kỳ, thấy hoa viên cỏ dại bao trùm, kinh hãi hét lên: “Lục Kỳ! Ngươi biến hoa viên của thành thế ?!”

Lục Kỳ thản nhiên : “Là ngươi tự trồng.”

Văn Lộc tức giận: “ lúc nhờ ngươi trông giúp, chỉ cần tưới nước mỗi ngày là mà!”

Lục Kỳ ngẩng đầu, giọng bình thản: “Ta từng đồng ý với ngươi.”

Văn Lộc liếc qua khu vườn hỗn độn ngoài , hừ một tiếng, hỏi: “Ninh bá Thích Thừa Tị tặng ngươi một nhân ngư chuyên chúc ?”

Lục Kỳ nhàn nhạt đáp: “Ừ”

Văn Lộc trượt xuống từ cơ giáp, nhảy bể nước, định gần : “Vậy còn ? Ngươi cho Phù Linh nhân ngư chuyên chúc, còn cấp cho phòng riêng, vị trí nhân ngư hoàng hậu của chẳng lẽ nên xác nhận ?”

Y định tiến gần, thì Lục Kỳ nhanh chậm bước lên bờ, quấn khăn quanh cổ, lạnh nhạt : “Ta bao giờ gì về nhân ngư hoàng hậu.”

Bị cự tuyệt thẳng thừng như thế, Văn Lộc hổ tức giận: “Vậy rốt cuộc ý ngươi là gì? Toàn tinh tế đều thích ngươi, thế mà ngươi để Phù Linh nhân ngư chuyên chúc, còn thì chẳng danh phận gì! Ngươi để chê ?”

Lục Kỳ đầu y, giọng điệu bình tĩnh nhưng lạnh lẽo đến khó hiểu: “Ân cứu mạng, thực lòng cảm kích, cũng trong phạm vi hợp lý, bất cứ yêu cầu nào của ngươi đều sẽ đáp ứng. từng hứa sẽ thích ngươi, càng từng đến cái gọi là nhân ngư hoàng hậu.”

Văn Lộc mím môi, mềm giọng : “Có rời một năm liên lạc, nên ngươi giận ? Ngươi đừng tức giận mà, Lục Kỳ. Không là do đoàn phim cho mang quang não ? Nếu , chúng thể lập tinh thần liên kết, như sẽ sợ mất liên lạc nữa.”

Lục Kỳ đến cửa, đầu , khẽ . Trong mắt , chẳng bao nhiêu cảm xúc: “Đã bận rộn cả ngày , về nghỉ sớm , Văn Lộc.”

Rời khỏi tầng hầm, Lục Kỳ trở về phòng y phục, hướng đến phòng nhân ngư.

Nghĩ ngợi một lát, vòng qua nhà bếp, một ly nước quả đặc chế, đó mới gõ cửa phòng Phù Linh.

Hắn vốn tưởng sẽ thấy tiểu nhân ngư buồn bã bên bờ ao, hoặc cuộn giường, tự thương phận.

cửa mở, cảnh tượng đập mắt là Phù Linh bên bàn, bóc sơn ăn dưa hấu, hai má phồng lên như một chú chuột nhỏ đáng yêu đến mức khiến tan chảy.

Ăn uống vui vẻ như thế, chẳng thấy chút u sầu nào.

Lục Kỳ đặt ly nước quả tay , nhướng mày hỏi: “Ăn ngon ?”

Phù Linh gật đầu, khó khăn qua miệng đầy trái cây: “Ngon! Rất ngọt!”

Lục Kỳ liếc đống trái cây bàn, ánh mắt thoáng u ám: “Xem , nước quả của cần nữa .”

“Ừm?” Phù Linh ngẩn , vội cầm ly nước lên, ừng ực uống mấy ngụm. Phải thật, trái cây của tinh tế ngon hơn hẳn đời , ngọt thanh, gắt cũng nhạt, hương vị vặn đến mức khiến nghiện. Dù ăn bao nhiêu cũng ngán.

Phù Linh mỉm : “Cảm ơn, nước quả ngon”

Lục Kỳ nụ rạng rỡ nơi khóe môi , chậm rãi :

“Văn Lộc , ngươi cần để trong lòng”

Phù Linh ăn no, gối đầu lên bàn, khẽ “ừm” một tiếng.

Hiển nhiên, chẳng hề để bất cứ chuyện gì trong lòng.

Lục Kỳ khẽ , chính lẽ nghĩ quá nhiều. Vừa định dậy, vòng quang não cổ tay bỗng sáng lên, là tin tức Thích Thừa Tị truyền đến.

Lục Kỳ sang với tiểu nhân ngư: “Ta ngoài một chuyến, ngươi..”

Ánh mắt dừng nơi ly nước quả trong tay tiểu nhân ngư gần cạn, khóe môi cong lên, giọng dịu dàng: “Từ từ ăn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-29.html.]

Phù Linh vẫy tay với . Người nọ khép cửa phòng , liền nối kết quang não với TV, bắt đầu phát các video màn hình lớn.

Trong tinh tế, dân hầu như còn sử dụng TV, bởi nhiều nội dung đó căn bản thể xem . Ngược , quang não trở thành vật bất ly trong đời sống, tìm gì cũng thể, chỉ sợ ngươi nghĩ , chứ gì là nó tra .

Phù Linh xem video, buồn ngủ, cuối cùng dựa đuôi giường, chẳng mấy chốc ngủ say.

Lục Kỳ nhận tin liền lập tức đến viện nghiên cứu.

Thích Thừa Tị đang bàn thí nghiệm, thấy thẳng vấn đề: “Giáo sư Lâm và nhóm của ông điều tra xong. Dựa theo tín hiệu tinh thần mà Trùng tộc còn sót tại căn cứ, thể xác nhận tồn tại dấu vết của tinh thần lực Mạc Tư Đặc.”

“Nói cách khác, những Trùng tộc sống sót đó là nhờ tinh thần lực của Mạc Tư Đặc mà tồn tại.”

Lục Kỳ mím môi, vẻ ôn hòa thường ngày trong mắt trở nên nghiêm trọng hơn: “Hắn... vẫn còn sống.” Thích Thừa Tị cau mày chặt đến mức gần như cứng đờ.

Tin là điều tất cả bọn họ đều , chỉ Lục Kỳ, mà chính càng xác nhận rằng Mạc Tư Đặc vẫn c.h.ế.t.

Nếu Mạc Tư Đặc còn sống, điều đó đồng nghĩa... Tinh La hy sinh vô ích.

Hốc mắt lập tức đỏ lên, mặt bằng ánh mắt đau thương, giọng khàn đặc: “Bệ hạ, nếu Trùng tộc đại chiến nổ , ..... ngươi định để ai hy sinh đây? Là Văn Lộc ?”

Lục Kỳ liếc một cái, im lặng thật lâu mới : “Ta sẽ để chuyện như xảy thêm thứ hai.” Thích Thừa Tị thu nỗi bi thương trong mắt, chỉ còn nét mỉa mai lạnh lẽo: “Thật ? Ý ngươi là để Trùng tộc đại chiến tái diễn... để một con nhân ngư nào hy sinh nữa?”

Lục Kỳ bình tĩnh , giọng nghiêm nghị, từng chữ rõ ràng: “Ngươi yên tâm, sẽ để Tinh La hy sinh.”

Thích Thừa Tị hừ lạnh: “Ta cũng tuyệt đối cho phép Tinh La hy sinh”

Dù mâu thuẫn, ít nhất trong chuyện , hai họ đạt sự đồng thuận hiếm hoi.

Khi Mạc Tư Đặc khả năng vẫn còn sống, Lục Kỳ và Thích Thừa Tị ở viện nghiên cứu suốt buổi trưa, bàn bạc cách tìm và tiêu diệt Trùng tộc triệt để.

Khi Lục Kỳ trở hoàng cung, hoàng hôn buông xuống.

Ninh Nguyên chờ ở cửa, thấy liền bẩm báo: “Văn Lộc thiếu gia nhổ cỏ, tưới nước trong hoa viên cả buổi trưa, hiện đang nghỉ ngơi ở phòng khách.”

Lục Kỳ nghĩ đến việc tiểu nhân ngư thích ở trong ao quá lâu, ưa sử dụng hai chân hơn, nếu Văn Lộc cứ ở mãi trong hoàng cung, quả thật sẽ khiến bất tiện.

Hắn trầm ngâm một lát : “Ngày mai bảo Văn Lộc dọn về nhà .”

Ninh Nguyên sững , nghi hoặc hỏi: “ đây Văn Lộc thiếu gia vẫn thường ở hoàng cung... ý bệ hạ là, đều cho phép nữa ?” Lục Kỳ bước khẽ gật đầu: “Hiện giờ giám hộ chuyên chúc của Phù Linh, tự nhiên trách nhiệm với . Văn Lộc ở đây, quả thật tiện cho lắm.” Trước , từng cho rằng bản sớm muộn cũng sẽ Mạc Tư Đặc ăn mòn mà c.h.ế.t, nên càng ít vướng bận càng . Bao nhiêu việc, kể cả hậu sự, đều sắp xếp thỏa, chuyện nhân ngư chuyên chúc hoàng hậu, vốn chẳng trong tính toán.

Đối với Văn Lộc, chỉ xem như một ân nhân, đối phương thích đến thì đến, thích thì , coi như là trả ân cứu mạng mà thôi.

giờ khác.

Hắn một kế hoạch ngoài ý , một tiểu nhân ngư mang đến cho niềm vui, sự tin tưởng, và cả... hi vọng.

Hi vọng thể chống sự ăn mòn của Mạc Tư Đặc.

Hi vọng để sống sót.

Hắn nắm lấy sợi ánh sáng duy nhất đó, đ.á.n.h cược một .

Lục Kỳ phất tay cho Ninh Nguyên lui xuống, một bước lên lầu hai, nơi đặt phòng nhân ngư.

Có lẽ chính cũng , khoảnh khắc , nét mặt dịu dàng hơn nhiều.

Không còn là vẻ điềm đạm của một quý tộc mang chiếc mặt nạ hảo, mà là sự ôn nhu toát từ trong xương cốt, chỉ dành cho một .

Căn phòng yên tĩnh đến mức thể thấy cả tiếng gió.

Hắn gõ cửa ba , ai đáp, liền dùng đặc quyền chủ nhân hoàng cung để mở cửa bước .

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu , xuyên qua lớp nước, loang dần khắp căn phòng như ánh sáng trong biển sâu, dịu dàng mà sáng ngời.

Trên giường, thiếu niên tóc bạc dựa cuối giường, ngủ say, ánh sáng mỏng manh phủ lên tựa như một tấm lụa mờ.

Một nửa bóng dáng nghiêng mặt đất, phản chiếu làn nước, những sợi tóc dài rơi xuống, đan cùng hình ảnh phản chiếu như hòa một, nước và trời như cùng một sắc.

Lục Kỳ bước thật khẽ, đóng cửa , cúi ôm lấy tiểu nhân ngư, nhẹ nhàng đặt lên giường, đ.á.n.h thức.

Ánh trăng dần treo cao, tinh quang rơi xuống, Lục Kỳ đang ngủ say, thở khẽ nặng.

Tinh thần giới của nữa xâm thực, từng đợt đau nhói lan khắp thần kinh. Mà nhân ngư giường, như là nguồn gốc cám dỗ phạm tội. Hắn cau mày, cố giữ cho tỉnh táo, Mạc Tư Đặc chiếm lấy tinh thần, liền định dậy rời .

cổ tay chợt kéo , bàn tay nhỏ giữ chặt lấy , cho rời .

Lực đạo mạnh, thể gạt .

Lý trí nhắc lập tức rời khỏi nhân ngư phòng, nhưng một giọng khác, ma mị vang lên trong đầu: “Còn nhớ rõ vị m.á.u của ? Cắn nát cổ , hôn , l.i.ế.m , chiếm hữu , xé rách ! Giữ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”

 

Loading...