Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-12-04 11:03:09
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Kỳ ở trong nước ôm chặt tiểu nhân ngư lòng, khéo léo tránh khỏi chiếc đuôi cá, một tay vòng qua vai Phù Linh, tay giữ lấy eo .
Khác với khi ở bờ, đuôi cá của tiểu nhân ngư trong nước lạnh trơn, dán sát lên như nước biển hấp thu lấy. Vây đuôi cong lên, nhẹ nhàng quét qua mắt cá chân , từng chút một, mềm mại mà quấy nhiễu. Ánh mắt Lục Kỳ trong khoảnh khắc trở nên tối hẳn xuống.
Trong n.g.ự.c , tiểu nhân ngư vẫn nhắm mắt hát, chiếc đuôi của đang gì, vô thức lay động khiến hô hấp của Lục Kỳ càng thêm nặng nề.
Hắn cúi đầu, chậm rãi tiến gần cần cổ Phù Linh. Hương vị m.á.u tươi ngọt ngào thoáng hiện trong đầu, môi dán lên làn da nơi cổ nhân ngư, há miệng ngậm lấy một mảnh thịt mềm, nhẹ nhàng c.ắ.n khẽ, nhưng dùng lực để xé rách.
Hắn giãy giụa giữa trầm luân và khắc chế, tiếng hát vẫn vang bên tai, cho đến khi răng khẽ c.ắ.n nơi cổ , khúc ca bỗng nhiên ngừng .
Phù Linh mở mắt, đối diện với ánh mắt Lục Kỳ, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi, ngay cả giọng cũng run run: “Lục Kỳ... ngươi... tỉnh ?”
Lục Kỳ khẽ đáp, giọng mơ hồ, là tỉnh mê, nhưng việc siết răng xuống chứng tỏ vẫn còn giữ chút lý trí.
Phù Linh sợ chỉ cần dùng thêm chút lực là sẽ x.é to.ạc cổ , liền vội vàng : “Tiếng ca của ... vô dụng ?”
Lục Kỳ trả lời, chỉ để đầu răng khẽ lướt làn da mềm nơi cổ , như vẫn đang giằng co giữa bản năng và lý trí.
Phù Linh hết cách, đành tiếp tục cất giọng hát. Lần hát suốt nửa đêm, Lục Kỳ mới tỉnh , , hát cho đến cùng mới .
Chính sự mềm lòng khiến chuốc khổ, nhưng nghĩ đến cảnh Lục Kỳ tự giam , cảm thấy đối phương thật đáng thương.
Trong mộng, ánh đỏ u tối trong mắt Lục Kỳ sâu đến dọa , chẳng lẽ nồi canh cá cố ý, mà là do Mạc Tư Đặc chiếm đoạt tinh thần ư?
Nếu đúng như , thì chuyện trong nguyên tác cũng thể hiểu , kẻ diệt tộc nhân ngư đầu sỏ thật Lục Kỳ. Như thế, chứng tỏ đối với nhân ngư vốn tàn nhẫn như . Hơn nữa, mấy tháng ở chung, Phù Linh cũng nhận Lục Kỳ tuy hành sự quả quyết, nhưng kẻ độc ác, chăng chỉ tàn nhẫn với trùng tộc, hoặc với chính bản .
Có lẽ, thật sự thể tránh khỏi kết cục nấu thành canh cá chăng?
Nếu cắt đứt tinh thần liên kết đơn phương của Thích Thừa Tị, giúp Lục Kỳ áp chế sự ăn mòn của Mạc Tư Đặc, đổi tương lai khi rời hoàng cung truy nã, chẳng là tự do ?
Nghĩ , giọng hát của Phù Linh dần nhẹ nhõm hơn. Theo khúc ca , Lục Kỳ cũng dần buông lỏng cổ và vai . Hàng mày cau chặt khẽ giãn , đôi mắt khép . Nước từ mái tóc nhỏ xuống, lướt qua sống mũi cao thẳng, trượt dọc theo khóe môi.
Phù Linh hát lâu, nhưng so với đêm , thời gian vẻ ngắn hơn một chút, cũng chắc đó là ảo giác thật.
Đến khi mệt mỏi quá, chẳng còn quan tâm gì nữa, cứ thế chìm giấc ngủ. Dù ở trong ao, cũng chẳng thể c.h.ế.t đuối.
Lục Kỳ lúc tỉnh táo, đỡ lấy ngủ say trong lòng. Trong tinh thần giới của , sự ăn mòn của Mạc Tư Đặc tạm thời ngừng . Nguồn tinh thần lực hỗn loạn giống như tòa tháp sụp đổ, giờ đây bất ngờ dừng hẳn, tuy vẫn chao đảo, nhưng còn tiếp tục sụp đổ nữa.
Mạc Tư Đặc, kẻ luôn ẩn như dã thú điên loạn, dường như tạm thời ngủ yên, chỉ chờ đến ngày mai thức dậy, phá hủy dữ dội hơn. Sức mạnh của nó mỗi ngày một lớn, đây cũng là lý do vì trong đại chiến trùng tộc, Lục Kỳ luôn dốc lực tiêu diệt đối thủ, bởi chỉ cần cho Mạc Tư Đặc cơ hội hồi phục, nhân loại sẽ thể chống đỡ nổi.
Hắn ôm tiểu nhân ngư lên bờ, đặt nhẹ nhàng giường. Bình thường Phù Linh luôn thích hóa thành hai chân khi , nhưng , chiếc đuôi cá xanh lam vẫn lấp lánh trải dài chăn, hề biến mất.
Lục Kỳ đuôi cá sáng như nước biển , đoán rằng tiểu nhân ngư hao tổn quá nhiều tinh thần lực, tạm thời duy trì nổi hình .
Đấu với Mạc Tư Đặc điều thường thể . Việc Phù Linh hao kiệt tinh thần lực cũng là điều dễ hiểu. Trong lòng Lục Kỳ khẽ mềm , cầm bình phun tưới nước lên chiếc đuôi cá .
Phù Linh hát cho nửa đêm, nửa đêm , đổi sẽ canh chừng giấc ngủ của Phù Linh.
“Ngươi gì cơ?! Lục Kỳ đuổi ?!”
Sáng sớm, Văn Lộc Ninh Nguyên báo rằng về tùy tiện hoàng cung nữa, liền trợn tròn mắt, tức giận đến dựng cả tóc gáy.
Ninh Nguyên ở bên cạnh chỉ gượng, dáng vẻ vô tội như chỉ truyền đạt mệnh lệnh: “Đó là ý chỉ của Bệ hạ. Văn Lộc thiếu gia, ngươi nên sớm trở về thì hơn.”
Ngực Văn Lộc phập phồng ngừng, nghĩ mãi vì Lục Kỳ đột nhiên đuổi y . Rõ ràng y chẳng gì sai cả....
“Dựa cái gì?! Trước đây ở đây mỗi ngày, cũng chẳng gì! Ta còn tưởng rằng... tưởng rằng... thích ở bên cạnh bầu bạn cơ mà!”
Ninh Nguyên chớp mắt, cẩn thận đáp: “Rốt cuộc thì... hiện giờ Bệ hạ nhân ngư chuyên chúc, ý lập nhân ngư Hoàng hậu. Văn Lộc thiếu gia ở đây, thật sự là... tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-31.html.]
Văn Lộc xong, lông mày lập tức nhíu : “Ý ngươi là ... Lục Kỳ đuổi , là vì Phù Linh?!”
Ninh Nguyên vội vàng : “Không , bệ hạ hẳn là chỉ xuất phát từ trách nhiệm với Phù Linh thiếu gia. Dù là nhân ngư chuyên chúc, giao phó trông coi, chỉ một câu tiện mà thôi.”
Văn Lộc hừ lạnh một tiếng: “Cũng là nhân ngư, chỉ hơn cái danh ‘chuyên chúc nhân ngư’, liền thể cướp tình cảm nhiều năm giữa và Lục Kỳ ? Hắn dựa cái gì?!”
Y trừng mắt Ninh Nguyên, vốn còn định thêm gì đó, nhưng nổi giận đùng đùng bước thẳng về phía phòng nhân ngư lầu hai.
Còn cửa, y đẩy cửa lớn tiếng: “Phù Linh, ngươi dựa cái gì mà khiến Lục Kỳ đuổi ?!” Phù Linh vốn tỉnh khi Văn Lộc xông , nhưng quen yên mở to mắt nhúc nhích. Nghe thấy tiếng giận dữ của Văn Lộc, ngước mắt sang: “Ngươi đang gì ?”
Văn Lộc thấy Phù Linh bộ ngây ngô gì, càng tức sôi máu: “Ngươi hát cho Lục Kỳ nửa đêm, đều thấy! Ngươi nghĩ rằng ngươi hát vài câu là sẽ đuổi ? Ta cho ngươi , đời chỉ tiếng ca của mới thể trấn an Lục Kỳ, những kẻ khác đều chỉ là bắt chước vụng về thôi!”
Phù Linh chớp mắt, hỏi : “Ngươi tiếng ca của ngươi thể trấn an Lục Kỳ, vì suốt mười năm nay để mặc cho tinh thần lực Mạc Tư Đặc ăn mòn?”
Lời trúng tim đen, Văn Lộc quả nhiên nghẹn , nửa ngày nổi một câu.
Tinh thần lực của Lục Kỳ vốn mạnh như những khác trong tinh tế, tiếng ca của nhân ngư đáng thể giúp khôi phục, nhưng ngoại trừ Văn Lộc, còn ai chủ động hát cho .
Thế nhưng, đại chiến với Trùng tộc, Mạc Tư Đặc xâm nhập tinh thần giới của Lục Kỳ, khiến tiếng ca của Văn Lộc trở nên vô dụng. Dù y hát bao lâu nữa cũng chẳng chút tác dụng nào.
Sự ăn mòn của Mạc Tư Đặc nhân ngư nào cũng thể áp chế, thế giới chỉ một , đó là Thánh t.ử của tộc nhân ngư.
Tiếng ca của Thánh t.ử năng lực tinh lọc cực mạnh, thể thanh tẩy sự ăn mòn trong tinh thần lực. đồng thời, Mạc Tư Đặc càng khao khát tìm Thánh t.ử , để tiêu diệt tận gốc.
Văn Lộc c.ắ.n môi, lạnh giọng: “Dù ngươi cũng thể trấn an Lục Kỳ, đừng phí công vô ích ở đây nữa.” Phù Linh khẽ mím môi, định mở miệng thì một giọng trầm thấp xen , là Lục Kỳ, tối qua hát ru: “Ta còn là đầu thấy khách dám vô lễ với chủ nhân như .”
Văn Lộc sững . Y Lục Kỳ cũng đang ở đây. Khi nãy nổi giận mà xông , trong mắt y chỉ mỗi tiểu nhân ngư.
Giờ thấy Lục Kỳ ngay bên cạnh Phù Linh, y vội nén giận, mặt gượng một nụ : “Lục Kỳ, ngươi cũng ở đây ."
khi ánh mắt y chạm đến hình nửa dậy của Lục Kỳ, trần trụi, đường cong vai cổ và cơ n.g.ự.c rắn chắc ẩn hiện chăn, nụ lập tức đông cứng. Lục Kỳ hiếm khi mang vẻ lười biếng như , ánh sáng sớm mờ rọi qua khiến trông trầm tĩnh nguy hiểm. Văn Lộc mà thất thần, chẳng để ý Lục Kỳ gì, vội phụ họa: “, đúng , cũng từng thấy khách nhân nào vô lý đến thế.”
Rõ ràng y tự đặt ngang hàng với chủ nhân. Lục Kỳ khẽ , giọng điệu ôn hòa nhưng đáy mắt lạnh: “Phù Linh là nhân ngư chuyên chúc của , xem như cũng là nửa chủ nhân nơi "
Văn Lộc ngẩn , khó tin hỏi: “Ngươi thật sự vì mà đuổi ?!”
Lục Kỳ y, : “Ta nhớ rõ ngươi vì bộ điện ảnh đó dốc hết tâm huyết. Nếu là tâm huyết chi tác, nghĩ ngươi hẳn nó chiếu cho xem.” Hơi thở của Văn Lộc khựng , y lập tức hiểu, Lục Kỳ đang dùng chính bộ phim để uy h.i.ế.p y rời khỏi hoàng cung. Y nhíu mày, cuối cùng đành hạ giọng: “Ta thể rời khỏi nơi , nhưng ngươi thể cho đến tìm ngươi... chứ?”
Giọng mềm mại, mang theo chút nũng nịu cùng ủy khuất, như đang rộng lượng, khẩn cầu giữ cho một chỗ nhỏ trong lòng đối phương.
Lục Kỳ trầm ngâm giây lát đáp: “Nếu ngươi chuyện cần tìm , vẫn sẽ thực hiện lời hứa của .”
Văn Lộc c.ắ.n môi, nhỏ giọng : “Được.” Trước khi rời , y liếc Phù Linh đang giường. Ánh sáng ban mai chiếu tới khuôn mặt y, khiến biểu cảm càng thêm u tối, khó đoán.
Phù Linh trong lòng bỗng nhảy dựng, xong , xong thật !
Bạch nguyệt quang và Lục Kỳ vì mà cãi , giờ Bạch nguyệt quang chắc chắn sẽ hận đến tận xương tủy! Lẽ nào Lục Kỳ... là vì để Văn Lộc tình trạng tinh thần lực của Mạc Tư Đặc ăn mòn nghiêm trọng đến mức khó khống chế, để đối phương lo lắng, càng để y thấy dáng vẻ chật vật của , nên mới nhẫn tâm đuổi ?
Ừm... Tuy cẩu huyết, nhưng “ngược nhẹ di tình”.
Mà chẳng Lục Kỳ còn truy thê hỏa táng tràng ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phù Linh dời sang bên cạnh. Nam nhân nửa trong chăn, nửa còn để lộ , đường cong cơ bắp rắn chắc mượt mà kéo dài đến tận phần che khuất.
Nửa phơi trong khí, Lục Kỳ tuy là hoàng đế, nhưng từng tự lái cơ giáp chiến trường tiêu diệt Trùng tộc. So với hình cao lớn như núi của Thích Thừa Tị, dáng của Lục Kỳ thuộc loại “mặc quần áo thì gầy, cởi mới thấy rắn chắc”, cơ bắp săn gọn giấu lớp y phục giản đơn, trầm tĩnh và cấm d.ụ.c đến cực điểm.
Bỗng thấy dáng vẻ sống động mắt, Phù Linh cũng nhịn mà khẽ chớp mắt vài cái.
Hơn nữa... bọn họ hiện tại còn đang chung một giường...
Lục Kỳ là dáng vẻ ... Bạch nguyệt quang sẽ nghĩ rằng, hai bọn họ ngủ cùng chứ?!?!?!